Tây Môn Nhạn nghi hoặc, tư tưởng của Tần Mục thật sự quá nhanh, nàng có chút không theo kịp. Tần Mục cười híp mắt gọi nàng ngồi xuống, hắn muốn giải thích cho nàng hiểu ra.
Sắc mặt Tần Mục có chút lúng túng, Tây Môn Nhạn liếc hắn, làm cho hắn ngượng ngùng nhìn sang nơi khác. Hắn vội vàng hắng giọng, sụp mí mắt, chậm rãi nói:
- Trong tư tưởng của anh, nhà xưởng khuôn đúc chỉ là một bắt đầu nho nhỏ, mặc dù phát triển nhà máy là chuyện cần thiết, nhưng trong Hoa Hạ có một tật xấu rất nặng, đó là bệnh đỏ mắt. Chỉ cần lợi nhuận của nhà máy khiến cho người khác nhìn thấy được, rất nhanh sẽ xuất hiện những nhà xưởng tương tự, đến lúc đó bọn họ chỉ cần hạ giá thấp một chút, nhất định sẽ cướp không ít sinh ý. Cho nên anh cho rằng nhà xưởng cần phát triển đầu tiên phải làm tốt xác định vị trí. Thế nào gọi là xác định vị trí kinh doanh, anh đưa cho em ví dụ. Bọn họ muốn mở nhà xưởng có thể, nhưng thầy thợ của họ đều do nhà máy chúng ta đào tạo đi ra. Bọn họ muốn bàn sinh ý cũng được, nhưng sinh ý đều do chúng ta giới thiệu tới.
Tây Môn Nhạn dằn nén xấu hổ, nhận chân lắng nghe. Nàng cũng thật thông minh, tiếp lời nói:
- Ý của anh là dùng nhà xưởng khuôn đúc làm ván cầu, diễn biến thành căn cứ huấn luyện?
Tần Mục vỗ tay, tán dương:
- Cùng người thông minh nói chuyện thật đơn giản. Mục đích của chúng ta, không chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-quan/1970321/chuong-1090.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.