Bây giờ còn chưa tới thời gian xử lý Kế Đỉnh Thịnh, nếu Kế Đỉnh Thịnh xuống ngựa, chỉ sợ Quốc Thụy Tường sẽ thẹn quá hóa giận, nhưng vậy sẽ không tốt cho kế hoạch phương châm năm năm của Phương Chấn Bang chế định. Hơn nữa hiện tại Tần Mục cần bồi dưỡng thế lực, không muốn tới mức tranh gay cấn với Kế Đỉnh Thịnh.
Chẳng lẽ bởi vì kế hoạch này, phải điệu thấp xử lý người phụ trách công ty kiến trúc, phạt tiền cho qua chuyện? Tần Mục chậm rãi lắc đầu, đây không phải kết quả mà hắn cần.
Từ biệt gần một năm thời gian, thân thể Hàn Tuyết Lăng đã khôi phục vẻ thon thả ngày trước. Ở lại quân khu cao nguyên huấn luyện đặc chủng cũng không làm nàng bị rám đen, ngược lại càng thêm trắng nõn. Khi Tần Mục đi đón nàng, nhìn dáng vẻ thành thục ý nhị của nàng khiến cho hắn không ngừng mỉm cười. Đợi khi Hàn Tuyết Lăng mặc một thân quân trang đứng trước mặt, không biết xuất phát từ tâm lý gì, Tần Mục phi thường tiêu chuẩn đưa tay chào.
Vẻ mặt Hàn Tuyết Lăng không chút thay đổi gật đầu, nói:
- Tần thiếu tá, mời nghỉ!
Sau đó hai người nhìn nhau, đều bật cười. Tần Mục đưa tay tiếp nhận hành lý của nàng, thoải mái nói:
- Chúng ta về nhà.
- Chờ một chút.
Hàn Tuyết Lăng khoanh tay trước ngực, chuyển động quanh người Tần Mục. Tần Mục bị nàng nhìn có chút không được tự nhiên, kỳ quái nhìn lại mình, không phát hiện có chỗ nào không ổn, liền nghi hoặc hỏi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-quan/1970303/chuong-1097.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.