Tần Mục nghĩ đến đây, cười tự giễu, muốn làm như vậy làm gì, nếu muốn chỉnh Bách Thanh Dương chỉ cần một lý do thì đã đủ, đó là xe của hắn đã bị người khác lái đi, mà “người khác” kia lại đắc tội Tần Mục, lý do như vậy chưa đủ sao?
Nghĩ đến đây, Tần Mục gọi điện cho Quách Tự Tại, từ khi từ biệt tại Cửu Giang, đến hiện tại chưa liên hệ qua vài lần, nhưng Tần Mục biết Quách Tự Tại vẫn tìm hiểu về mình, hắn là người biết chuyện, tự nhiên hiểu được thế nào là dựa thế.
Tần Mục gọi điện thoại đột ngột, làm Quách Tự Tại có chút ngoài ý muốn, trong giọng nói lộ vẻ vui mừng hàn huyên vài câu. Theo trong thanh âm của hắn có thể nghe ra, hiện giờ đường làm quan của Quách Tự Tại rộng mở, có điểm thỏa thuê mãn nguyện. Chờ hàn huyên vài câu thăm hỏi xong xuôi, Tần Mục liền cười nói:
- Quách bí thư, tôi nếu vô sự không lên điện tam bảo, có chuyện cần cầu ngài.
Quách Tự Tại thoáng dừng một chút, cười nói:
- Tần chủ nhiệm, ngài thật quá lời, chúng ta đều đi ra từ huyện Tây Bình, nếu tôi có việc gấp ý niệm đầu tiên chính là đi tìm vị đồng hương cũ như ngài hỗ trợ đúng không, đừng nói là cầu gì đó thật không tốt.
Quách Tự Tại ngày càng lịch lãm, Tần Mục cũng không dây dưa, trực tiếp hỏi thăm chuyện xây đập lớn. Quách Tự Tại cũng không giấu diếm, nói thẳng công tác thuộc chính phủ phân chia, hiện tại hắn không quản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-quan/1970278/chuong-1112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.