Tần Mục chơi đùa với con trai chốc lát, tiểu tử này trắng tinh, nhưng giữa chân mày đã có ảnh tử của Tần Mục, đôi mắt to nhìn hắn, không khóc không làm, bộ dạng hờ hững. Tần Mục cười a a nói:
- Mẹ, mẹ xem khí độ của cháu nội, nói không chuẩn sau này lớn lên là một họa tinh.
Ông Văn Hoa cũng nở nụ cười, nhìn hai người cô đã đi qua chỗ lão gia tử, vội vàng nhỏ giọng hỏi:
- Con đó, biết vì sao lão gia tử phải đánh con không?
- Đánh thì đánh thôi, lại không đau.
Tần Mục thản nhiên nhún nhún vai:
- Lão nhân đánh con còn hỏi lý do sao, đây không phải là đương nhiên?
Ông Văn Hoa bị thái độ của hắn làm tức giận, đưa tay véo lỗ tai hắn, thấp giọng nói:
- Sắp tết, lão gia tử muốn gặp ba đứa kia, năm nay Tuyết Lăng không về ăn tết, con đón ba đứa nhỏ tới đi.
Tần Mục suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:
- Cho dù Tuyết Lăng đi vắng, nhưng chúng ta cũng nên chiếu cố cảm thụ của Hàn gia, lão hổ không ở nhà hầu tử xưng đại vương, đừng để người ta nói mình không tốt.
Ông Văn Hoa thở dài, càng véo mạnh tay, thấp giọng quát:
- Bảo con đi đón nhi đồng, không gọi con đi đón mẹ chúng. Dù nói thế nào Hàn gia cũng biết Tần gia ta chỉ có một dòng độc đinh, thật vất vả khai chi tán diệp, còn không cho phép lão gia tử hưởng thụ niềm vui bốn đời đồng đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-quan/1970264/chuong-1122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.