Bát quái, đây đúng thật là bát quái. Tần Mục cảm thấy sự tình tuyệt đối không đơn giản như lời nói của Quách Thiếu Đình, bằng không người phụ nữ này sẽ không đặc biệt chạy tới Châu Nghiễm, còn bãi cái giá tìm Tần Mục hỏi chuyện. Trong một khắc, Tần Mục thậm chí sinh ra một loại ảo giác, đây hình như là ngàn dặm tìm chồng, chẳng lẽ chuyện như vậy còn xuất hiện trong xã hội hiện tại? Nhìn tuổi tác của Dương Ngọc Lan, nhìn thế nào cũng đã ba bốn mươi, Quách Thiếu Đình cũng chỉ ngang ngửa với Tần Mục, hiện tượng trâu già gặm cỏ non không phải thật sự diễn ra đi?
Lần đầu gặp phải loại tình huống này, sắc mặt Tần Mục cũng có chút tự nhiên, nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh, khẽ cười nói:
- Dương phó phòng đi vào Châu Nghiễm, chỉ vì tìm kiếm người bạn kia của tôi sao?
Vẻ trêu chọc trong lời nói nghe thật thẳng thắn. Đối với loại người nào nói chuyện thế nào, nếu Dương Ngọc Lan không bày ra giọng quan nói chuyện với Tần Mục, hắn cũng thu liễm cách nói chuyện như vậy, trực tiếp dùng giọng điệu trêu chọc bình thường. Hắn không mong chờ nhìn thấy giữa Dương Ngọc Lan cùng Quách Thiếu Đình phát sinh chuyện gì, ngẫm lại thật khó khăn, đã trở mặt với Dương gia làm Tần Mục xem thường người của họ, mượn cơ hội trào phúng vài câu mà thôi, hắn cũng không muốn bỏ đá xuống giếng. Tổng thể mà nói, Quách Thiếu Đình đắc tội với Dương Ngọc Lan không nhỏ, không chỉ nói vài câu thì có thể giải quyết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-quan/1970249/chuong-1131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.