- Tần bí thư, mệt mỏi một ngày cũng nên nghỉ ngơi một chút.
Nhạc Hải Lan trong tay cầm chén trà nóng, phi thường ưu ái trước mặt Tần Mục.
- Vậy cám ơn anh, tiểu Nhạc.
Tần Mục cười nhạt một tiếng, cầm chén trá, cầm lấy cái nắp gật gật đầu nói ra:
- Thật sự hợp khẩu vị.
Hắn cũng không có uống nước, cầm chén trà lên, sau đó cầm chén trà chuyển qua tay phải, ngẩng đầu nói với Nhạc Hải Lan:
- Chúng ta xử lý công việc rất bận, cô tới nơi này tôi còn chưa nói thế nào, thế nào, hoàn cảnh có hài lòng hay chưa, công tác có chỗ nào khó khăn hay không?
Nhạc Hải Lan hé miệng cười nói:
- Khó khăn nhất định là có, nhưng khôn phải lãnh đạo đã nói sao, không có khó khăn không thể vượt qua, chỉ có người không vượt qua khó khăn mà thôi!
Tần Mục gật đầu nói:
- Tinh thần phấn chấn như vậy rất tốt, tiểu Nhạc, phải bảo trì phong cách này a, khu xử lý chúng ta bách phế đãi nhưng, nhưng rất có kỳ ngộ, tôi xem trọng cô!
- Cảm ơn Tần bí thư khích lệ.
Tần Mục nói chuyện mang theo cổ vũ và cần cù, quả nhiên là cẩn thận, Nhạc Hải Lan chỉ có thể theo lời của Tần Mục, loại cảm giác không cách nào khống chế tiết tấu này khiến Nhạc Hải Lan có chút u buồn.
Nhưng mà Tần Mục cũng khiến nàng lộ đuôi, làm sao không cho nàng cơ hội, Tần Mục thu xếp văn bản tài liệu lên bàn, vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-quan/1970205/chuong-1157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.