Cho dù Bạch Quang Lượng hiện tại còn tọa trấn bảo tọa bí thư thị ủy, nhưng Mộ Thiên Các khí thế hùng hổ đã áp qua hắn, như Tần Mục không chạy nhanh đến Uy Bình trợ giúp hắn một tay, chỉ sợ Bạch Quang Lượng có vận mệnh bị điều đi.
Nhìn qua mây bay ngoài cửa sổ, Tần Mục trầm tĩnh quay đầu lại, mỉm cười nói với Văn Nhập Hải cùng Tần Nguyệt Sơn:
- Đối với Uy Bình, các người có ấn tượng gì?
Văn Nhập Hải đẩy gọng kính ở sóng mũi lên, chậm rãi nói:
- Uy Bình mấy năm này phát triển thế phi thường hung mãnh, loại tình huống này ngoài dự kiến của mọi người. Nhưng mà tôi thấy quá trình kiến thiết nội đô phát hiện phi thường không hợp lý, có chút có lẽ không cần cho địa phương, giống như có kế hoạch gì đó.
Tần Nguyệt Sơn gật gật đầu, cũng phát biểu ý kiến của mình:
- Thật giống như tu bổ hoa viên, nhưng người làm vườn lại làm bên trái, bên phải cắt loạn làm phá hoại mỹ quan.
Tần Mục cười cười, rất nhạt nhưng nói:
- Thời gian nhanh nhiệm vụ nặng, Uy Bình đạt được thành tích khiến mọi người tung hô, chúng ta không cần đi xoi mói. Phát triển sẽ từ từ tới, nên dùng ánh mắt lâu dài mà nhìn, Mộ chủ tịch phi thường không dễ dàng a, chúng ta chỉ điểm thế hệ trước học tập kinh nghiệm đi.
Hiện tại Mộ Thiên Các đã hơn bốn mươi, mà Tần Mục vừa mói qua ba mươi, Tần Mục xem Mộ Thiên Các là lão tiền bối,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-quan/1970142/chuong-1197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.