Hắn không có hỏi thăm, hắn biết rõ mình vốn là khôi lỗi, chỉ là tuyến đầu dò đường cho Tần Mục, hôm nay Tần Mục tới, hắn chỉ cần nghe Tần Mục an bài là được.
Bí thư thị ủy bị chủ tịch kiềm chế, vừa phải nghe thường vụ phó chủ tịch điều hành, Bạch Quang Lượng thở dài một tiếng, khách sáo với Tần Mục hai câu liền cúp điện thoại.
Bạch Nhược Hàm mang tạp dề từ phòng bếp đi tới, nghi hoặc hỏi:
- Cha, ai gọi điện thoại tới?
Bạch Quang Lượng thở dài không nói gì, chỉ cầm điếu thuốc hút và si ngốc.
- Cha, con đã nói với cha rồi, không được hút thuốc.
Bạch Nhược Hàm nôn nóng la lên, muốn đoạt thuốc của Bạch Quang Lượng.
- Thân thể của cha...
- Có thể đi tới vị trí bây giờ cha cảm thấy rất đủ, sống lâu một chút, sống ít một chút đã không có gì khác nhau.
Bạch Quang Lượng tránh thoát cướp đoạt của Bạch Nhược Hàm, sau đó lại buồn bực hút mấy hơi, lúc này mới thấp giọng nói ra:
- Hắn đã tới.
Hắn. Hắn này Bạch Quang Lượng cũng không nói tên, Bạch Nhược Hàm cũng không có hỏi, nhưng mà nàng biết là ai tới.
Thần sắc Bạch Nhược Hàm trở nên mờ mịt, không tự giác lẩm bẩm:
- Hắn rốt cuộc cũng tới sao?
Bạch Quang Lượng gật gật đầu, sau đó lại thở dài một tiếng.
Ánh mứt Bạch Nhược Hàm dần dần trở nên thanh tịnh, mang theo vài phần oán hận, cắn răng nói:
- Con đi tìm hắn, hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-quan/1970137/chuong-1199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.