Một câu lão chủ tịch huyện làm cho tâm tư của Bạch Quang Lượng như trở lại thời điểm ở huyện Tây Bình, khi đó hắn và Quý Thu, ai cũng không dám hy vọng xa vời mình sẽ ngồi ở vị trí hiện tại, mà bọn họ sở dĩ có thể có hôm nay quả nhiên là thụ ân huệ của Tần Mục. Đừng nhìn chức vụ của Bạch Quang Lượng hiện tại cấp bậc cao hơn Tần Mục một bậc, nhưng mà trong lòng Bạch Quang Lượng sáng như tuyết, hắn chỉ là nhân vật thời kỳ quá độ mà thôi, cũng không có mang giá đỡ cái gì, nhìn Tần Mục cười ha hả nói ra:
- Không cần đa lễ như vậy đâu. Đến nơi đây xem như về nhà đi, không có nhiều lễ tiết như vậy.
Nói xong hắn cũng duỗi ra hai tay cầm tay của Tần Mục, dùng sức nắm chặt.
Tần Mục tươi cười không giảm, mặc cho Bạch Quang Lượng lôi kéo hắn vào ghế sa lon, lại theo sát nói với Bạch Quang Lượng:
- Nhược Hàm, Nhược Hàm, mang trà cha cất kỹ ra đây, cha muốn uống với Tần Mục.
Từ Tần Mục trực tiếp nói qua tiểu Mục, xưng hô nfy khiến Tần Mục cười khổ không thôi. Bạch Quang Lượng không phải người ngu,lúc trước hắn cho rằng chuyện của Bạch Nhược Hàm vốn đã nước chảy thành sông, chỉ còn đặt sính lễ, nếu không phải Ông Văn Hoa đột nhiên đến nhận thân, hiện tại vợ của hắn không phải Hàn Tuyết Lăng, mà là Bạch Nhược Hàm. Nhưng mà biến hóa không phải do ai có thể thay đổi được, hắn cùng Bạch Nhược Hàm đi tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-quan/1970134/chuong-1201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.