Quả thật là từng bước hung hiểm. khóe miệng Tần Mục chậm rãi nhuếch lên, Bạch Nhược Hàm ở bên cạnh thấy hắn cẩn thận, thò tay cầm tay hắn, nhỏ giọng nói ra:
- Đừng có cười như thế được không, anh cười như thế thì không có chuyện tốt!
Tần Mục phi thường vô tội nói:
- Không nhìn thấy ai như em, tại sao anh cười là không phải chuyện tốt?
Hắn nhớ lại một câu danh ngôn: một khi bật cười, thượng đế sẽ hồ đồ. Kết nối với chữ hồ đồ, xem ra Uy Bình này lập tức khai mạc vở diễn rồi.
Rốt cuộc là ai cười tới cuối cùng, chỉ sợ không ai biết. Tần Mục đang dùng toàn bộ khí lực chơi với Mộ Thiên Các, nhất sinh nhất tử, ai cũng không có ý định làm hòa.
Lại đi trong thôn tới chiều, tới năm giờ chiều hai người quay về thành phố. Vốn Bạch Nhược Hàm ý định mời Tần Mục ăn bữa cơm, nhưng Tần Mục lại từ chối.
- Em đặt chuyện lớn trước mặt của anh, anh phải cẩn thận ứng phó. Bao nhiêu năm qua, cảm giác bị kiểm tra quá tốt.
Tần Mục cười giải thích:
- Có hẹn với bạn vào buổi tối rồi.
Bạch Nhược Hàm mắt trợn trắng, trực tiếp nói với Tần Mục.
- Ước hẹn giai nhân, em không đi làm bóng đèn, anh nên chuẩn bị xe đi.
Tần Mục vò đầu, hắn biết rõ, Chu Tiểu Mai khẳng định sẽ chuẩn bị xe cho mình, chỉ là chưa đưa qua mà thôi.
Ngồi trên xe taxi, Tần Mục đi tới nơi ước hẹn với Mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-quan/1970109/chuong-1213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.