Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy Bạch Quang Lượng sắp sửa về hưu, đại lão số một Mộ Thiên Các đã không còn duyên, đợi bí thư mới đến đây, sẽ tiến hành một trận tinh phong huyết vũ thay đổi chức vị, đến lúc đó người nào lên người nào xuống, thật sự không nhìn thấy rõ.

Mộ Thiên Các hiểu điều này, trong đêm khuya chau mày ngồi trong thư phòng, trước mắt là bảng lý lịch của Tần Mục, hắn vừa nhìn qua, trong đầu không ngừng lóe ra các loại ý niệm. Tần Mục nắm kinh tế vô cùng có nghề, điểm này hắn biết. Nếu đặt dưới tình hình khác, Mộ Thiên Các hợp tác với Tần Mục, khẳng định không phải là vấn đề. Vấn đề là ở, hiện tại hai người có thể đạt thành đồng minh, ứng phó với nguy cơ hiện tại hay không.

Dựa vào tư chất của Tần Mục, cho dù Mộ Thiên Các lên rồi, hắn vẫn bị áp ở vị trí Phó thị trưởng ba năm, Tần Mục có thể đạt thành thỏa hiệp với Mộ Thiên Các hay không? Ở lại ba năm, Tần Mục có dễ dàng buông tay như vậy? Mộ Thiên Các không dám gật bừa. Nhưng tình hình bây giờ, ý tứ của Tỉnh ủy là nếu không phải điều tra ra một hai người, tuyệt đối sẽ không buông tay, đây là vấn đề khiến Mộ Thiên Các nhức đầu nhất.

Hắn nhìn đồng hồ, lúc này đã là hơn mười một giờ khuya, Mộ Thiên Các cầm chiếc điện thoại bên cạnh, trên mặt lộ ra ý tứ do dự, cuối cùng quyết định bấm sô, đợi đối phương mở máy, Mộ Thiên Các cười nói:

- Bạch bí thư à, tôi là Mộ Thiên Các, có chút vấn đề muốn thảo luận với anh? Không biết anh có rỗi hay không?

...

Lại một gã quan viên té ngựa, chuyện này nằm ngoài dự liệu của mọi người, vị này không thuộc về phe phái của Mộ Thiên Các, cũng không phải cán bộ thuộc Tần hệ, mà thuộc phe phái khác. Loại thay đổi bất ngờ này khiến mọi người ta có chút khó hiểu, hơn nữa, trong hội đồng thành viên, còn là quan viên do Bạch Quang Lượng đề danh, Mộ Thiên Các cũng không đưa ra phản bác dư thừa, trực tiếp gật đầu đồng ý, loại hướng gió cũng làm cho người ta có chút kinh ngạc, lẽ nào giữa bí thư và thị trưởng đã thỏa hiệp hiệp nghị cá nhân nào đó?

Tần Mục chỉ nói mấy câu, hắn tỏ vẻ mình đến Uy Bình chưa được mấy ngày, không quá quen thuộc với tình huống cụ thể, cho nên hoàn toàn đồng ý với ý kiến của bí thư và thị trưởng, thái độ rất bình tĩnh, nếu là người không biết nhìn, nhất định sẽ cho rằng hắn chẳng qua đến bên này lấy tiếng, hoàn toàn không mang theo bất kỳ lửa khói nào.

Nhưng mọi người không ngây thơ như vậy, sự yên lặng tạm thời chẳng qua là vì bộc phát phương diện lớn hơn. Kể từ ba năm trước, khi Bạch Quang Lượng và Mộ Thiên Các cùng làm chủ thành phố Uy Bình, thật ra đã mở ra vị trí đối lập. Mộ Thiên Các nhìn thấy Tần Mục muốn rời đi, thản nhiên nói:

- Tần phó thị trưởng, anh chờ thêm chút nữa hãy đi, nói chuyện mấy câu đi.

Tần Mục gật đầu, trì hoãn động tác thu thập, chậm rãi ngồi xuống ghế. Bạch Quang Lượng đương nhiên cũng rời đi, đây là lần đối mặt ngả bài đầu tiên của Mộ Thiên Các và Tần Mục.

Nằm ngoài dự liệu của Tần Mục, Mộ Thiên Các cũng không hỏi thăm gia đình Tần Mục và cảm tưởng khi đến Uy Bình, chỉ vô cùng chăm chú nhìn Tần Mục, từ từ hỏi:

- Tần phó thị trưởng, Băng Đồng là đứa bé rất trong sáng.

Những lời này khiến Tần Mục nhíu mày một cái, sau đó lại dãn ra. Rất hiển nhiên, Mộ Băng Đồng đến bây giờ còn chưa kết hôn, trong lòng Mộ Thiên Các đã đoán được giữa nàng và Tần Mục có quan hệ gì đó không minh bạch. Từ những lời này có thể nhìn ra, Mộ Thiên Các cũng không giống như hôm ở bệnh viện, mà vô cùng quan tâm Mộ Băng Đồng. Hắn nói rất ngắn gọn, nhưng cũng có ý trách cứ Tần Mục, chỉ trích Tần Mục có chút không chừa thủ đoạn nào, để xây dựng chỗ đứng trên quan trường Uy Bình, đạt thành đả kích với Mộ Thiên Các, ngay cả thủ đoạn câu dẫn muội muội của người khác cũng nghĩ đến.

Tần Mục thản nhiên nói:

- Đúng vậy, Mộ tiểu thư là một cô bé sống rất thật.

Mộ Thiên Các lại không lên tiếng, ánh mắt tuần tra tới lui trên người Tần Mục hồi lâu, mới thở dài, chậm rãi nói:

- Mười mấy năm rời nhà, gần đây mới tìm được cả nhà bọn họ, có một số việc, đừng để bọn họ tham dự vào là tốt nhất.

Tần Mục âm thầm kinh ngạc, nghe khẩu khí của Mộ Thiên Các, chắc chắn là vô cùng để ý gia đình Mộ Băng Đồng, nhưng Tần Mục cũng có chút bực mình, Tần Mục hắn là người làm việc không chừa thủ đoạn nào như vậy sao? Không chừa thủ đoạn nào, cũng không bằng Mộ Thiên Các, ở Châu Quảng từng tìm người diệt khẩu, mặc dù không có bất cứ chứng cứ xác thực nào, nhưng trong lòng Tần Mục gút mắc này vẫn không cách nào giải được.

Cho nên, Tần Mục mỉm cười nói:

- Có một số việc nên yên ổn thì tốt hơn.

Yên ổn? Tần Mục nói yên ổn? Trong nháy mắt trong đầu trong đầu nghĩ tới xuống tình huống tổ kiểm tra xuống kiểm tra lần này, chân mày liền cau lại, ánh mắt sắc bén nhìn Tần Mục, thản nhiên nói:

- Tần phó thị trưởng cảm thấy, Uy Bình chúng ta không yên ổn sao?

Tần Mục vô cùng thành thật gật đầu, nói:

- Có những lúc, rất không yên ổn.

Mùi vị đối chọi gay gắt bất giác lan tràn giữa hai người, khiến gian phòng như tràn đầy mùi thuốc súng. Hai người đưa mắt nhìn nhau một hồi lâu, đột nhiên bật cười. Tiếng cười kia đại biểu, lần đầu tiên nói chuyện đã tan vỡ, Tần Mục không chỉ dừng bước ở thành quả giành được hiện tại, Mộ Thiên Các cũng sẽ không vì dạy dỗ lần này mà ngừng công kích, hai người vốn đã xác định kết quả lấy cứng đối cứng, đã không có bất kỳ thăng bằng nào đáng nói, Uy Bình chính là chiến trường đặc biệt của Tần hệ và Cao hệ, là nơi cho Mộ Thiên Các và Tần Mục chém giết.

Trong khoảng thời gian tổ kiểm tra hoạt động ở Uy Bình, một phong bì lớn không biết làm sao được đưa đến tay bọn họ. Trong phong bì còn đựng băng ghi hình chứng cứ rất xác thực, mục tiêu nhắm thẳng vào khu vực khai phá biệt thự cao cấp vùng ngoại thành.

Nhân vật gửi phong bì này, lại là bác sĩ của bệnh viện nhân dân, Bạch Nhược Hàm.

Phong bì báo cáo này của Bạch Nhược Hàm có lợi cũng có hại. Nếu dựa theo chuyện bên ngoài mà nói, mỗi công dân đều có quyền báo cáo những chuyện không bình thường, điểm này không có gì đáng trách, nhưng thân là khuê nữ của bí thư thị ủy, phong bì báo cáo này lại mang đậm phong cách phe phái, làm cho người ta không thể không nghĩ đây là mồi lửa Bạch Quang Lượng và Tần Mục liên hiệp nhóm lên. Trước đó vài ngày, trong thành phố chỉnh đốn chuyện dầu bẩn và đả kích Phiến Đao đội, nhận được danh vọng rất lớn trong nhân dân, Bạch Quang Lượng cũng bắt đầu có uy tín trong thị ủy. Trọng yếu nhất là, tổ điều tra trong tỉnh đặc biệt phái xuống, còn triệu kiến Bạch Quang Lượng và Mộ Thiên Các, đây chính là một tín hiệu.

Nắm bắt kinh tế rất tốt, nhưng mục đích của nắm bắt kinh tế là để cho dân chúng an cư lạc nghiệp, thân thể khỏe mạnh. Dân sinh có dẹp yên, mới có thể bảo đảm kinh tế phát triển. Thái độ trong tỉnh vô cùng rõ ràng, như lời của lão thủ trưởng nói là, "Bất kể mèo trắng hay mèo đen, có thể bắt được chuột chính là con mèo tốt", bất kể người nào đi bắt chuột, làm sao bắt chuột, những thứ này đều không trọng yếu, quan trọng là... mục đích bắt chuột, là để lương thực không bị hao tổn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.