Chương trước
Chương sau
Editor: Chanh
Có lẽ là bởi vì chủ quan nên ngay từ đầu cậu đã cảm thấy tất cả mọi chuyện đều do Lâm Liễu làm ra.
Vì muốn chồng mình có được vị trí đó mà bà ta đã mua một viên kim cương đen.
Bảo vật phát huy tác dụng giúp chồng bà ngồi lên vị trí kia.
Nhưng trong tất cả các câu chuyện, một bảo vật như vậy sớm hay muộn cũng sẽ gây ra thảm họa, vì vậy gia đình bà dần dần bị lây nhiễm ảnh vụ ký sinh bên trong kim cương nuốt chửng.
Bà là chủ nhân, lây nhiễm ảnh vụ nghe theo sự sai khiến của bà.
Bất cứ ai làm bà không vui, lây nhiễm ảnh vụ đều sẽ giết chết bọn họ.
Đến cuối cùng, quái vật mà bà mang về sẽ ăn thịt luôn cả chủ nhân của chúng.
Đây là câu chuyện mà cậu nghĩ lúc đầu nhưng thông tin cậu nhận được ngày hôm qua đã bác bỏ tất cả những suy đoán đó.
Lộc Tê mở Vũ Trụ Đồ Thư Quán, lật đến trang cuối cùng, cậu mới cảm thấy kỳ quái mà hét lên: "Giá trị tinh thần của tôi như thế nào lại rơi xuống 60?" tối qua trước khi đi ngủ, rõ ràng còn 70 điểm giá trị tinh thần mới đúng.
Cậu hoàn toàn không nhớ những gì đã xảy ra trong giấc mơ của mình.
Cậu mang vẻ mặt phức tạp nhìn quyển sách trước mắt: "Tụi bây... còn có thể ăn cắp giá trị tinh thần của người khác?" sau khi nghe được cuộc trò chuyện của những người chơi không nhìn thấy mặt trên sàn giao dịch, cậu đã hiểu trong phó bản, giá trị tinh thần quan trọng như thế nào.
【......】
Hệ thống im lặng hết chỗ nói.
Cậu cười nhạt: "Mày tới rồi. "
【 Không bao giờ có tình huống hệ thống ăn trộm giá trị tinh thần của người chơi 】
"Vậy có chuyện gì xảy ra?"
Hệ thống không trả lời.
Cậu cảm thấy cực kỳ nhàm chán.
Cậu đứng dậy và thay đồ ngủ. Khi cậu cởi quần áo ra, cái bóng dưới chân vẫn nhìn chai thuốc trong quần ngủ. Cái bóng rục rịch muốn lấy chai thuốc.
"Phốc phốc." thỏ ăn mòn rất nhạy bén, khi bóng dáng di chuyển, nó lập tức nhảy lên.
Cậu rất nhanh đã thay xong quần áo, cậu xoay người dời tầm mắt về phía dưới dưới chân.
Cái bóng vẫn bình thường.
Cậu lấy chai thuốc từ trong túi quần ngủ ra, bỏ vào trong túi quần hiện tại. Chỉ còn một lọ thuốc này, cậu nhất định lúc nào cũng phải mang theo bên người.
Con thỏ từ trên giường nhảy xuống, nhảy tới nhảy lui lên cái bóng của Lộc Tê.
Cậu vươn tay về phía nó, chiếc nhẫn trên ngón áp út lóe sáng.
"Đạo cụ không gian quái vật của tao hẳn là có thể thu mày vào." cậu có đọc kỹ hướng dẫn sử dụng rồi.
Cậu muốn quăng tôi vào trong đó sao?
Thỏ ăn mòn nhìn Lộc Tê bằng ánh mắt đáng thương.
Lộc Tê cười dịu dàng: "Mau vào nhanh." cậu không tiện mang theo nó chạy tới chạy lui, hơn nữa theo như suy đoán tối hôm qua quái vật cấp A hẳn là vì con thỏ này mà tới, không xử lý tốt khéo cậu sẽ bị nó hại chết, vẫn là phải giấu đi mới được.
"Phốc phốc." nhìn người trước mặt cười như gió xuân, thỏ con muốn giãy dụa một chút.
Lộc Tê thấy nó không hành động nên mở tủ ra, từ bên trong lấy ra một lưỡi liềm trộm được trong khoảng thời gian trước rồi chém xuống sàn nhà.
Thỏ con không tình nguyện chui vào trong nhẫn.
【 Không gian trú ẩn của quái vật +1】
Sau khi Lộc Tê thấy thỏ con biến mất, cậu đã ném lưỡi liềm về lại trong tủ.
Thời gian còn lại 2 ngày.
Lộc Tê đặt hai tay vào trong túi quần, chạy xuống dưới lầu.
Lúc cậu đi xuống dưới lầu đã thấy Lộc Lập Đức đang làm bữa sáng, quái vật có bộ dạng giống hai người anh của cậu nhưng hiện tại thoạt nhìn chính là phế vật đang đứng kế nhau, ngơ ngẩn nhìn bóng lưng Lộc Lập Đức.
Lộc Lập Đức dùng dao phay chặt miếng thịt sống lớn.
"Phanh phanh phanh." hành động của hắn rất thô lỗ.
"Tiểu Lộ Tây." Lộc Lập Đức thấy cậu đi xuống bèn nói: "Con ra ngoài gọi mẹ về ăn sáng đi."
"Được." cậu đáp ứng, dù sao cũng đang ở dưới mái hiên người ta.
Lúc cậu đẩy cửa ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy Lâm Liễu đứng ở nhà bên cạnh.
Gia đình bên cạnh đang vây quanh Lâm Liễu nói chuyện phiếm. Trong đó có Chu Thụ uể oải ỉu xìu được mẹ nắm tay.
Chu Thụ thấy bên cạnh có người đi ra, lập tức ngẩng đầu lên.
Cậu mỉm cười ra vẻ như không để ý đến chuyện tối qua, giơ tay chào em gái nhỏ.
Chu Thụ nghiến răng nghiến lợi.
Cậu đi tới.
Lúc cậu đến gần đã hoảng sợ khi nhìn thấy Lâm Liễu.
Một ngày không gặp mặt, bụng Lâm Liễu vốn bằng phẳng đột nhiên nhô lên, giống như là thai phụ mang thai tám chín tháng vậy.
Viên kim cương đen là gì?
Đó là trứng trùng.
Cậu nhớ tới tin tức biết được trong sàn giao dịch liền lộ ra biểu tình một lời khó nói hết, nhìn chằm chằm bụng Lâm Liễu.
Gia đình hàng xóm trò chuyện với Lâm Liễu.
"Nghe nói cô mang thai." hàng xóm hiền lành nhìn bụng Lâm Liễu: "Thật không dễ dàng. "
Không đúng sao.
Cậu có chút không có lương tâm mà nghĩ.
Sắp năm mươi tuổi còn sinh con thì có dễ dàng không?
"Nhưng nếu như muốn có đứa bé thì lúc nào cũng không muộn, tôi cảm thấy đây là chuyện tốt." hàng xóm ủng hộ.
Lâm Liễu mỉm cười nhưng trong ánh mắt mang theo chút do dự.
Cậu bắt được cảm xúc lóe lên trong ánh mắt bà.
Hàng xóm buông tay đặt sau lưng Chu Thụ ra, hắn tiến lên một bước ôm lấy thắt lưng Lâm Liễu.
Lộc Tê nghẹn họng trân trối.
Người vợ hàng xóm cũng ở bên cạnh, cô ta vẫn cười tủm tỉm nhìn hành động của chồng mình, không hề tỏ vẻ không vui.
"Tôi tin cô nhất định có thể sinh ra một đứa trẻ rất ưu tú." hắn nói như vậy.
"Khụ khụ." Lộc Tê không thể không mở miệng, nhắc nhở bọn họ rằng có người đến: "Mẹ ơi, ba gọi mẹ trở về ăn sáng. "
"Là Lộc Tê à" hàng xóm khen ngợi: "Tiểu Lộc Tê thật sự rất ưu tú, đứa bé trong bụng cô sau này cũng sẽ như vậy. "
Cậu nở nụ cười tiêu chuẩn.
Lời này là khen cậu hay là khen Lâm Liễu?
"Nếu như con bé nhà tôi có được nửa điểm ưu tú như Lộc Tê thì tốt rồi." người hàng xóm đẩy đẩy Chu Thụ.
Chu Thụ ngước mắt lên nhìn Lộc Tê.
Cậu càng đứng ở đây, hàng xóm lại càng khen ngợi cậu. Nếu chỉ khen cậu thôi cũng còn được nhưng hắn lại một mực hạ thấp con gái của mình.
Cậu đã quen với tình huống như vậy.
Trong mắt người bình thường, cậu quả thật là con nhà người ta. Do đó cũng khiến không ít người ghét.
Chu Thụ càng lúc càng đau lòng, cô bé nắm lấy áo của người cha, vẻ mặt dần dần vặn vẹo.
Cô bé càng ghen tị, cái bóng dưới chân cô bé đã dần dần khôi phục sức mạnh.
Rắc rối rồi.
Hôm qua có thể chạy trốn khỏi tay cô bé này, cậu đã cảm thấy mình có chút vận khí may mắn. Nhưng nếu để cho cô bé tích thêm oán hận thì cậu cũng không biết vận khí của mình có thể kéo dài hay không.
Sau tất cả, cậu chỉ là một người có chỉ số may mắn ở mức C.
Lâm Liễu đứng ở giữa bọn họ, tựa hồ cảm thấy không thoải mái. Cậu là người bà tương đối quen thuộc, bà lui ra sau một bước, đi tới bên cạnh cậu, ôm lấy bả vai cậu.
Cậu sửng sốt, thân thể Lâm Liễu lại không lạnh.
"Chúng ta trở về ăn sáng thôi." Lâm Liễu đang tìm kiếm sự trợ giúp từ cậu, bà không muốn tiếp tục nói chuyện với gia đình này.
"Vâng." cậu dẫn Lâm Liễu đi.
Nhà bọn họ ở ngay bên cạnh, cậu mở cửa để Lâm Liễu vào trước rồi tự mình đóng cửa ở phía sau.
Trong nháy mắt đi vào, cậu theo bản năng nhìn về phía nhà bên cạnh.
Gia đình hàng xóm đứng ở cửa nhìn họ rời đi, người đàn ông và phụ nữ mỉm cười.
Nụ cười kéo đến mang tai, khuôn mặt của họ đối xứng như thể đúc từ một khuôn.
Cậu phải đối mặt với một thực tế là hàng xóm dường như đã bị những con quái vật cướp đi túi da. Bây giờ, trên con đường này cũng không còn bao nhiêu "người" thật.
Còn nhà cậu thì sao? Rốt cuộc có bao nhiêu con quái vật, có bao nhiêu con người?
"Tiểu Lộ Tây." Lộc Lập Đức biết cậu về nhà đã lập tức sai cậu: "Giúp ba đi xuống tầng hầm lấy một chai rượu vang đỏ được không?"
Nhà của Lộc Tê là một căn biệt thự kiểu Tây có hai tầng, thêm một tầng hầm được coi là kho chứa rượu.
Vì muốn đảm bảo chất lượng rượu, quanh năm tầng hầm luôn duy trì một nhiệt độ thấp, bên trong chỉ treo một vài bóng đèn. Trong mắt cậu, đây là địa điểm săn "người" tuyệt vời của lây nhiễm ảnh vụ.
"Sáng sớm không nên uống rượu." cậu nhìn ra cạm bẫy nên không muốn đi.
Lộc Lập Đức rời khỏi nhà bếp, nở nụ cười đe dọa: "Làm ơn, được chứ?"
【 Chấp nhận yêu cầu, chỉ số thánh phụ +10. Từ chối yêu cầu, khấu trừ giá trị sinh mệnh 】
【 Lại một lần nữa cảnh cáo, giá trị sinh mệnh của người chơi Lộc Tê quá thấp. Hệ thống kiến nghị không từ chối yêu cầu 】
Lộc Tê: "......"
Cậu nghi ngờ hệ thống đứng về phía quái vật.
Cậu đẩy kính, ra vẻ can đảm đi xuống tầng hầm.
Cậu mở cửa đi xuống tầng hầm, sau đó buộc cửa bằng xích sắt để ngăn cửa bất ngờ đóng lại.
Sau khi xác định không có sơ hở, cậu mới cất bước đi vào tầng hầm.
Trong tầng hầm, tất cả âm thanh dường như biến mất.
Mấy ngọn đèn trên đỉnh đầu phát ra ánh sáng u ám.
Ánh sáng không đủ.
Cậu lấy điện thoại ra, bật đèn pin. Ánh sáng của đèn pin chỉ có thể chiếu sáng một đoạn đường ngắn, những nơi còn lại đều ở trong bóng tối, khí lạnh hóa thành sương trắng, không ngừng bay lên.
Nơi này có rất nhiều kệ rượu vang, đầy đủ các loại rượu vang có giá trị.
Cậu từ nhỏ đã sợ tầng hầm này, bầu không khí nơi này quá u ám, như thể tùy thời có thể xảy ra chuyện đáng sợ.
Trong sự im lặng quỷ dị.
Cậu đi dọc theo bức tường, bàn tay cậu chạm vào bức tường.
Khi bàn tay cậu chạm vào bức tường, đột nhiên chạm vào một cái gì đó trơn tru.
Cái quỷ gì đây?
Cậu dùng đèn trong điện thoại đi tìm, trong ánh sáng mờ mờ, bên cạnh tay cậu không có gì cả.
"Cạc cạc." phía sau cậu có tiếng gió, tiếng gió xào xạc, giống như tiếng cưa ma sát.
Cậu quay đầu lại, sau đó cầm điện thoại lắc lư, nơi đó vẫn không có gì cả.
"Ha ha." tiếng cười như có như không đang phiêu đãng.
Lộc Tê giống như không bắt được thứ gì, mờ mịt nhìn chung quanh.
Cậu không biết, sau lưng cậu vẫn luôn có một cái bóng đen. Động tác của bóng đen cực kỳ nhanh nhẹn, mỗi lần cậu quay đầu, cái bóng đã chuyển đến phía sau cậu.
Thứ vẫn đi theo phía sau Lộc Tê lại là cái bóng của cậu.
Cái bóng kéo dài, từ sau kệ xuống sàn nhà, sau đó chậm rãi đứng dậy. Nó là cái bóng của Lộc Tê, nó vươn tay hướng về phía gáy cậu, ở trong không khí chỉ huy cánh tay mềm mại, sau đó nó nắm lấy tóc Lộc Tê.
"Á" tóc của cậu bị kéo, hơi thở lập tức dừng lại một chút.
Cái bóng tiếp tục dùng sức, nó muốn làm cho cậu khó chịu.
"A" một thanh âm bén nhọn vang lên.
Đó không phải là tiếng Lộc Tê, là cậu ấn di động, để thanh âm đã sớm lưu giữ bật lên.
Cái bóng sợ thanh âm đó, trong nháy mắt đã chuồn mất.
Lộc Tê được tự do, ngay lập tức chiếu đèn qua.
Một phần của cái bóng bị ánh sáng chiếu tới, cậu cầm điện thoại di động... không chút do dự đuổi theo.
"A a a a" cái bóng thét lên đau đớn.
Lộc Tê lập tức muốn chơi xấu, chạy theo nhanh hơn.
Ngay khi lộc tê cho rằng mình muốn đuổi theo quái vật, cái bóng đã núp vào trong bóng tối, hoàn toàn biến mất.
"Ối giời" cậu khinh cái bóng này.
Sau khi con quái vật biến mất, cậu tiếp tục đi lấy rượu vang đỏ.
Ở đây có rất nhiều rượu, không cẩn thận sẽ lấy nhầm.
Cậu quan sát toàn cảnh nơi này, nhíu mày suy nghĩ.
Cái bóng chạy trốn, từ tầng hầm chui ra ngoài, dung nhập vào trong cái bóng của người nào đó trong phòng khách.
Bóng của Lộc Lập Đức đang run bần bật.
Lộc Lập Đức tiếp xúc với cái bóng, hắn được cái bóng kể lại chuyện vừa rồi ở tầng hầm: "Tao cũng cảm thấy kỳ quái, giá trị tinh thần của hắn không giảm xuống? Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Hắn cố ý phái lây nhiễm ảnh vụ đi dọa cậu ta.
Ngay từ đầu, lây nhiễm ảnh vụ cho rằng người mới vào phó bản hẳn là rất sợ hãi, cho nên khi nhìn thấy chúng nó, giá trị tinh thần vẫn liên tục giảm. Đây là những gì quái vật như chúng nó phải làm, cướp đi tất cả giá trị tinh thần của người chơi và sau đó hành hạ họ đến chết.
Cho nên dọa người chơi cũng là một trong những nhiệm vụ của chúng nó.
Chỉ là người chơi này rõ ràng khi nhìn thấy chúng nó lại sợ hãi nhưng khi đối mặt với bản thân quái vật, một chút cũng không sợ.
Quá mức kỳ lạ?
Thứ mà hắn sợ nhất là gì?
Thời gian không còn nhiều, nó phải tìm cách cướp lấy giá trị tinh thần của thằng điên này mới được.
Trong khi nó suy nghĩ, có một âm thanh của chiếc xe đến từ xa.
Sắc mặt Lộc Lập Đức lập tức lạnh lẽo.
Nó đã sớm phát hiện có quái vật so với chúng nó còn mạnh hơn tự nhiên phá hủy kết giới rồi tiến vào.
Giữa quái vật cũng sẽ tranh đoạt con mồi.
Nhưng may mắn thay, phó bản này được nhắm mục tiêu.
Lộc Lập Đức dùng tay chống đầu, nó phải nhanh chóng suy nghĩ ra.
Lộc Tê từ trước đến nay sợ nhất cái gì?
Bên trong tầng hầm, Lộc Tê nhìn vào những chai rượu, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề.
Lộc Tê: "Hệ thống, hành vi của tao lúc nãy có thuộc về tấn công hay không?" cậu vừa mới mở loa điện thoại bức lui lây nhiễm ảnh vụ.
【 hệ thống phán đoán, người chơi Lộc Tê chỉ mở máy nghe nhạc, không thuộc phạm trù tấn công 】
"Ồ~" Lộc Tê đăm chiêu.
Lộc Tê lấy được rượu vang đỏ, trở về phòng khách.
Ngay sau khi cậu ra ngoài, một cái bóng đã đứng trước mặt. Lộc Tê ngẩng đầu đã nhìn thấy mặt Lộc Lập Đức.
【 Giá trị tinh thần 55】
Lộc Lập Đức sửng sốt, sau đó nhìn về phía ánh mắt Lộc Tê.
Đôi mắt màu xám tro dưới sự che giấu của cặp kính, chỉ nhìn thấy một khuôn mặt nam nhân trung niên bình thường.
Khóe miệng Lộc Lập Đức nhếch lên, nở nụ cười.
Nó hình như đoán ra, Lộc Tê sợ cái gì rồi.
- -------------------------------------
Nhân dịp 20/10, Chanh xin chúc chị em ( chị em gái, em trai) có một ngày vui vẻ, hạnh phúc ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.