Biên tập: Soleil
Tề Diệp không hiểu Lương Tấn vì sao lại hận Tùy Ngọc Lan đến thà rằng tốn tiền cũng không muốn để bà ta sống yên.
Kỳ thật Lương Tấn cũng không nói nên lời.
Tùy Ngọc Lan phẩm hạnh tuy rằng hiếm thấy, nhưng còn xa không đến nỗi phải mướn người đi ép bức bà ta.
Bà ta không muốn cùng người chồng có bệnh chịu nạn chịu khổ mà lựa chọn ly hôn, chuyện này này vốn là rất bình thường. Bà ta không thích đứa con trai này, bởi vì nó cản trở bà ta ly hôn. Bà ta tham tài, muốn sống hưởng thụ, bà ta biết con trai có tiền đồ thì cố ý nịnh bợ, bà ta thấy Lương Tấn có tiền, nghĩ muốn tham lam chiếm nhiều một chút.
Việc này từng cái tách ra mà xem thật sự rất thông thường, nhưng mà chỉ có người tự mình trải qua mới biết được những thứ ích kỷ này tích lũy lại sẽ khiến người khác đau khổ không kém bao nhiêu so với đốt giết hay đánh cướp.
Người chịu đau khổ chính là Từ Thanh Phong, Lương Tấn bên cạnh đồng cảm thụ, hận ý càng sâu đậm.
Nhưng Từ Thanh Phong lại hỏi cậu: “Tôi muốn từ bỏ, em chớ trách tôi, được không?”
Hai người đứng ở tòa nhà hoang tàn cũ nát cạnh gốc cây khô, trong sân nhà cứ cách vài bước là rác rưởi tích lũy theo năm tháng. Gió xuân ấm áp từ đầu thôn thổi đến, cảnh xuân tươi đẹp dọc theo đường đi, vào đến trong sân lại bốc mùi chuột chết hôi thối.
Từ Thanh Phong tự nhiên rùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-phong-tu-lai/2158129/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.