Hừng đông ở thảo nguyên vô cùng rét lạnh, hơi thở vừa thoát ra nháy mắt liền trở thành sương trắng. Y phục trên người lại phong phanh, ta lạnh cóng, tiếp tục giục ngựa đi về phương Bắc.
Bầu trời tối đen dần chuyển sang xanh tím, sau đó xanh thẳm. Mặt trời chậm rãi mọc lên, lớp sương trắng trên lá cây hòa thành hạt sương, được ánh mặt trời chiếu rọi liền phát ra ánh sáng trong suốt, giống như một ánh sao giữa đêm tối thất lạc xuống nhân gian.
Phong cảnh xinh đẹp như vậy, đáng tiếc ta không có tâm tư chiêm ngưỡng. Suốt cả đoạn đường, trên bầu trời không có một con chim bay ngang qua, ngay cả trong bụi cỏ cũng không thấy một con thỏ. Trên người chỉ có một thanh kiếm, cùng với nửa túi hạt dưa hôm qua còn lại. Thức ăn quá quý giá, ta dù đã rất đói bụng, nhưng lại không nỡ ăn. Tiểu Kim thì ngược lại, một mình trong bụi cỏ nhảy tới nhảy lui, bắt một vài châu chấu, ăn đến vui vẻ.
Đi đến giữa trưa, ngựa không thể đi tiếp, đành phải thả nó ăn cỏ bên sườn núi. Ta nằm nghỉ trên mặt cỏ, cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Mặt trời ấm áp dừng trên người, ta mệt mỏi muốn ngủ nhưng lại sợ bọn cường đạo đuổi theo, nên không dám ngủ.
Lần này vận số cũng khá hơn một chút. Đi chưa bao lâu, ta liền nhìn thấy khói bếp bay lên ở phía xa. Có khói là có người, hai mắt ta sáng ngời, nhanh chóng thúc ngựa chạy tới.
Khói bếp bay lên từ phía sau một gò núi nhỏ. Ta cực kỳ kích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-phong-om-lay-hai-duong/65543/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.