Hạ Đình Thu không ngừng vuốt tay lên tóc của ta, nhẹ nói ở bên tai ta: “Không có chuyện gì. Đừng khóc, lúc này muội không thể nói nhiều.”
Ta túm chặt lấy lưng áo của hắn, nước mắt nước mũi đều bôi lên vạt áo của hắn, “Tại sao bây giờ huynh mới đến? Ta chờ huynh rất lâu! Ta nghĩ huynh không quan tâm đến ta nữa…”
“Sao có thể?” Hạ Đình Thu ôm chặt lấy ta, “Sao ta lại không nhớ muội? Không có ai là không nhớ muội. Ngoan, đừng khóc. Đã không có chuyện gì nữa rồi.”
Ta khóc nhiều đến nỗi như muốn chết đi, khóc đến nỗi cơ thể gần như không chịu đựng được. Cảm giác lồng ngực đau như muốn vỡ tung, ta cuộn mình ho khan không ngừng, cổ họng đau rát.
Hạ Đình Thu lo lắng gọi ta mấy tiếng, sau đó có người điểm châm lên huyệt đạo của ta, ta lại hôn mê.
Giấc ngủ lần này yên bình hơn rất nhiều, có chút sốt nhẹ, thỉnh thoảng vẫn còn mê man thấy mộng. Nhưng dù cho bất cứ lúc nào, chỉ cần ta lo sợ tỉnh lại thì luôn có một người nắm chặt lấy tay ta, dịu dàng thì thầm với ta, lại cho ta uống thuốc ăn cháo.
Mỗi lúc như vậy, ta cảm thấy rất an tâm, cũng cầm tay người đó không rời.
Đợi đến khi ta hoàn toàn tỉnh lại cũng đã qua năm ngày.
Ngoài cửa sổ, bầu trời trong xanh, con chim nhỏ đậu trên cành khô hót vang, ngoài cửa truyền đến tiếng quét tuyết.
Tay trái được một người nắm chặt. Người nọ gục trên mép giường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-phong-om-lay-hai-duong/2443097/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.