Cái tên này vừa tiến vào trong đầu ta, liền làm nổi lên muôn ngàn cơn sóng. Ta gần như có chút hốt hoảng, cảm thấy những lời Già Dạ đang nói tựa như một câu chuyện kể xa xôi.
“Trông hắn không được tốt, người gầy đi rất nhiều, lại rất ít nói.”
“Hắn có lúc nào mà nói nhiều?” Ta gắng gượng cười nói.
Già Dạ lại nói: “Mấy năm nay hắn luôn trấn thủ biên ải, diệt trừ phiến loạn, chống trả với Ly quốc, lập được vô số chiến công. Hoàng thượng phong hắn là Thiên tướng quân.”
“Từ nhỏ hắn đã mong muốn làm một vị Đại tướng quân vì dân vì nước. Hiện tại cũng đã thực hiện được giấc mộng.”
“Hoàng đế còn ban hôn, nhưng hắn lại cự tuyệt. Việc này từng gây ra rất nhiều ồn ào.”
Ta thấp thỏm đứng ngồi không yên, quay mặt đi, thấp giọng nói: “Ngươi nói với ta những việc này làm gì?”
Già Dạ nói: “Không để làm gì. Ta nghĩ có thể ngươi không biết, nên nói cho ngươi biết thôi.”
“Không liên quan đến ta.” Ta nói, “Tiểu cô nương ngốc nghếch ngày đó đã chết. Đứng trước mặt ngươi lúc này là một người ốm đau, là một bà cô không thể gả ra ngoài. Hiện tại mọi người đều gọi ta là Lục cô nương, cái người trước đây đã không còn ai nhớ đến.”
Già Dạ trầm mặc nhìn ta, ánh mắt kia không biết là thông cảm hay là đau buồn.
“Yên tâm, sau này ta sẽ không nhắc lại.”
Lại tiếp tục không có ai nói gì, sau đó ta mới lên tiếng hỏi: “Ngươi sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-phong-om-lay-hai-duong/2443079/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.