Thị vệ hét to một tiếng, kiếm trong tay đâm đến, ta buộc phải tránh đi, thế nhưng vẫn bị đâm trúng bả vai. Đầu tiên chỉ là cảm giác mát lạnh, sau đó mới thấy đau rát.
Lúc này, Tiêu Chính nhanh như cắt vươn tay đến, đánh văng mảnh sứ vỡ ở trong tay ta. Khi mảnh sứ rơi xuống đất, cũng là lúc ta hoàn toàn kiệt sức, mệt mỏi ngã xuống.
Tiêu Chính nghiêng người đưa tay đỡ, vững vàng ôm ta vào trong lòng.
Ta nằm trong lồng ngực của hắn, muốn vùng vẫy thoát khỏi, nhưng lại nhận ra bản thân thật sự không còn khí lực.
Tiêu Chính khẽ cười, vừa ôm chặt ta, vừa đứng lên.
“Ta đã nói, nếu để lỡ cơ hội, nàng sẽ không thể giết được ta.”
Cảm xúc chán nản, nuối tiếc, tự trách cứ tràn ngập ở trong lòng. Ta đau đớn cắn chặt môi dưới, trong miệng có mùi vị mặn chát, ánh mắt lại đau buốt, vì vậy mà nhắm chặt mắt, không muốn nhìn thấy hắn.
Tiêu Chính nhẹ nhàng đặt ta trở lại trên giường, còn đắp chăn cho ta.
Ta liều mạng lấy một chút khí lực còn sót lại, đánh một chưởng đến. Tiêu Chính nhanh nhẹn tránh khỏi, ánh mắt bỗng chốc tối sầm lại, hắn túm lấy tay ta, các đốt ngón tay của ta liền kêu răng rắc.
Ta khẽ kêu đau một tiếng, tay tự động rụt vào trong chăn, cũng không tiếp tục động đậy.
Cả người lạnh đến phát run, lại cảm giác có người nhẹ nhàng vuốt lên tóc ta. Giọng nói của người nọ rất dịu dàng, tựa như một ly rượu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-phong-om-lay-hai-duong/2443047/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.