Từng chiếc lá trên cây táo to lớn nhẹ nhàng đong đưa trong gió. Trời xanh màu ngọc bích, mây trắng như tơ.
Gió nhẹ buổi ban trưa dường như rất biết cách làm ta buồn ngủ.
Ta chầm chậm ngồi dậy, xoa nhẹ hai mắt, lại nhìn khắp bốn phía.
Nơi này rõ ràng là hồ nước nơi từng gặp đội thương buôn!
Thời điểm này là lúc ánh nắng mãnh liệt nhất, mặt trời phản chiếu lên mặt nước, trên đó là từng vòng từng vòng gợn sóng lăn tăn, giống như một mặt gương lớn bị đập vỡ.
Có người ngồi dưới tàng cây nghịch cỏ, là Hạ Đình Thu.
Hạ Đình Thu quay đầu nhìn ta, khẽ cười một chút, hỏi: “Tỉnh ngủ rồi sao? Muội ngủ cũng thật giỏi, ngủ một giấc liền tới giữa trưa.”
Ta nhìn thấy Hạ Đình Thu vẫn mặc trên người bộ y phục màu xanh nhạt kia, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Ta khẽ nói: “Ta đã chết rồi sao?”
“Nói bậy gì vậy!”
Ta xoay người, nhìn thấy phong Tranh ngồi ở dưới bóng cây gần mép nước, cũng đang mỉm cười nhìn ta.
“Ngươi đúng là ngủ quá lâu rồi, ngủ đến hồ đồ. Lại đây rửa mặt đi.”
Ta vừa bước đến, vừa nói: “Vừa rồi ta có một giấc mơ kỳ lạ.”
“Mơ thấy cái gì?” Phong Tranh hỏi.
Ta gãi gãi đầu, cũng cười theo, “Mơ thấy chúng ta thuận lợi trở về kinh thành, sau đó có ăn có uống, đều rất vui vẻ. Nhưng đột nhiên có một ngày, ngươi mang binh đến nhà ta, muốn tịch thu nhà…”
Phong Tranh nghe xong, cười nói: “Đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-phong-om-lay-hai-duong/2443043/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.