Ta lần bước trở về Thự Vương phủ, hỏi hạ nhân mới biết Nghiêm Thự đã giam mình suốt cả ngày hôm nay trong thư phòng, căn dặn tất cả mọi người không được quấy rầy hắn. Ta liền bỏ qua những lời ngăn cản của bọn hạ nhân, nhanh chóng bước về phía thư phòng đẩy cửa bước vào. Mùi rượu nồng nặc xông vào mũi khiến ta không khỏi choáng váng, chưa kịp định thần thì miệng đã bị một nụ hôn mạnh mẽ áp trụ, người kia không ngừng dùng lưỡi trong miệng ta mà khuấy động cũng không nhượng ta có chút thời gian để hít thở chút không khí. Trong ánh sáng mù mờ của ngọn đèn sắp tắt ta nhìn ánh mắt Nghiêm Thự lúc này giống như một con dã thú bị thương tràn đầy đau đớn và thống khổ.
Môi Nghiêm Thự lướt nhẹ từ môi xuống cổ rồi từ từ đi xuống, bàn tay hắn trên người ta không ngừng vọng động, liên tiếp bỏ đi từng lớp quần áo cách trở cùng một số đồ dùng hằng ngày, ta cho dù không phải là một kẻ từng trải nhưng vẫn biết hắn trên người ta thật sự muốn làm cái gì. Nhưng đã một lần từ hắn tìm được sự ấm áp nên lúc này mặc kệ hắn muốn làm cái gì, miễn là thứ ta có, ta đều nguyện ý cho hắn.
Hắn tiến nhập vào thân thể ta trong nháy mắt, rất đau, cơn đau như muốn xé rách cả thân thể nhưng lại chẳng thấm vào đâu so với một tiếng gọi của hắn:
“Thanh Ngọc….“
Hai chữ như bùa chú nổ tung trong đầu ta, ta vội vàng đẩy Nghiêm Thự ra hốt hoảng muốn bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-phong-han/129094/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.