Thập Hoàng tử vội vàng rời đi, Dư Thanh Yểu vẫn đứng tại chỗ hối hận vì lời nói xúc động của mình ban nãy.
Mãi đến khi những hạt mưa bụi nhạt nhòa bay vào hành lang, thấm ướt lông mi thì Dư Thanh Yểu mới để ý thấy lúc này sắc trời đã thay đổi, cả người cảm thấy hơi lạnh lẽo.
Mùa xuân ở thành Kim Lăng chính là như vậy, giống thiếu nữ đa cảm, khi thì cười xinh đẹp, khi thì cúi đầu rơi lệ, khó có thể nắm bắt, Dư Thanh Yểu sống ở thành Kim Lăng đã lâu nên cũng đã quen rồi.
Nhưng mà bộ xiêm y mỏng manh của nàng không thắng nổi mưa phùn dính vào người, lỡ như bị cảm lạnh thì không ổn, lúc nàng xoay người đang định quay về chính viện thì đột nhiên nghe thấy tiếng vòng đồng ngoài cửa viện kêu lên. Dư Thanh Yểu tưởng rằng Thập Hoàng tử quay lại, nàng còn tạm dừng bước chân ngoái đầu lại nhìn, trên mặt lộ ra nụ cười tươi tắn.
Chỉ là nụ cười ấy ngây ngốc trên mặt nàng chưa đến một giây thì đã hoàn toàn cứng lại.
Bóng hoa hải đường dày đặc che phủ tới tận hành lang, một bóng người cao ráo chậm rãi bước ra từ trong đó, thứ đầu tiên đập vào mắt nàng chính là cặp mày sắc bén.
Trái tim Dư Thanh Yểu như ngừng đập.
Người bước tới không phải Lý Trình, mà là Lý Duệ.
Khoảng cách ngắn như vậy, không có bất kỳ nơi nào để trốn tránh, cũng không có cơ hội phản ứng mà đã thấy cặp mắt kia của Lý Duệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-phong-cham-minh-nguyet/3398825/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.