Sau khi ăn trưa xong, cuối cùng bàn làm việc của Lý Sách cũng khôi phục lại như lúc ban đầu, sách đã mang tới, giấy Tuyên Thành đã trải ra.
Sau khi Phúc An mài mực cho hắn xong thì cũng theo Phúc Cát đến sân trước.
Dư Thanh Yểu ngồi dưới hành lang ở sân trước, dẫn theo hai bà tử đang buộc cái giá.
Nàng dùng cành tầm xuân già làm dây, buộc theo hình chữ thập, vừa đơn giản lại vừa chắc chắn, rất nhanh thì đống gậy gỗ đã được buộc thành cái giàn leo cao tầm ngang hông, được đóng chặt vào trong đất tơi xốp.
Xuân Đào thật sự quá nhàm chán, lúc này cũng đang tùy ý đi dạo ở tiền viện, thi thoảng cũng lấy xẻng nhỏ xới đất lên, nhưng rất nhanh đã bị giun đất bên trong chui ra dọa chạy.
Tôn bà tử chê cười nàng ta, Xuân Đào còn chẳng thèm để ý nói: “Trước đây ta vẫn luôn sống trong viện của lão phu nhân, lão phu nhân thương ta, chưa bao giờ để ta phải chạm vào những công việc bẩn thỉu thế này, vả lại có cô nương nhà nào mà không sợ giun chứ.”
Nói xong ánh mắt nàng ta nhìn lướt qua người Dư Thanh Yểu, ai nhìn vào cũng biết Xuân Đào đang nói Tần Vương phi.
May mà Tần Vương phi tốt tính, chưa từng nổi giận với nàng ta.
Dư Thanh Yểu ngẩng đầu, cười nói: “Đôi khi ở Dao thành gặp phải hạn hán, hoa màu mất mùa, giun đất là lựa chọn của rất nhiều bá tánh.”
Xuân Đào nhíu chặt mày lại, cho thấy câu nói này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-phong-cham-minh-nguyet/3398823/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.