Phúc Cát bê hộp bánh bạch ngọc nghĩ trăm lần vẫn không nghĩ ra.
Hắn vốn định nhân lúc bánh còn nóng mang đến cho Dư Thanh Yểu, nếu Vương phi đã muốn ăn đồ ăn thì tất nhiên là phải có càng nhanh càng tốt, nhưng huynh trưởng của hắn là Phúc An lại cố tình dặn dò hắn, phải giao cho điện hạ trước.
Đầu óc Phúc Cát không được linh hoạt như Phúc An, nhưng hơn ở chỗ biết nghe lời, cho nên hắn đã bưng chiếc hộp đựng đồ ăn thếp hoa vàng nặng trịch, mím chặt miệng, thật thà chờ Lý Sách luyện bắn tên xong.
Chờ đến khi Lý Sách bắn xong một ống mũi tên, Phúc Cát mới chọn đúng thời cơ mở miệng thưa chuyện, vừa vội vừa nhanh: “Điện hạ, bánh bạch ngọc được đưa tới rồi.”
Lý Sách hoạt động cổ tay vài cái, xoay người gác cung lên giá rồi tháo bao cổ tay ra: “Vậy mang qua cho Vương phi đi.”
“Vương phi đang ở thư phòng phơi sách cổ giúp điện hạ, bận việc cả buổi sáng, vất vả lắm đó.” Chân Phúc Cát không nhúc nhích xíu nào, ý bóng gió trong câu nói rất rõ ràng, rất khó để người ta xem nhẹ.
Vương phi đã vất vả giúp ngài như vậy rồi, điện hạ, ngài còn không biểu hiện chút gì thì thật đúng là không thể nào nói nổi!
Lý Sách quay đầu lại nhìn hộp bánh Phúc Cát đang ôm trong tay.
Hắn không có hứng thú với bánh bạch ngọc, nhưng nghĩ đến Dư Thanh Yểu chưa yêu cầu cái gì bao giờ mà chỉ muốn đĩa bánh bạch ngọc này, lại khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-phong-cham-minh-nguyet/3398818/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.