Lý Sách nắm tay nàng, dắt nàng đi từ từ đến bên mép giường.
Trong màn đỏ thẫm được xông hương ấm áp, tựa như từng làn sóng nhiệt xông vào chóp mũi. Sau lưng và thái dương Dư Thanh Yểu đều thấm ra một lớp mồ hôi mỏng, trái tim nàng đập dồn dập, khiến cả người nàng đều tràn ngập hoang mang lo sợ, đầu óc càng trở nên trống rỗng.
“Vào đi.” Lý Sách kêu nàng vào trong màn trước.
Dư Thanh Yểu được ma ma trong cung dạy dỗ mấy ngày, nên nàng cũng biết, khi hầu hạ quý nhân thì nữ tử đều nằm ngủ ở bên ngoài, để tiện cho việc ban đêm có thể dậy châm đèn rót nước bất cứ lúc nào, thế nên những lời này của Lý Sách khiến nàng không biết phải làm sao.
Nhưng Lý Sách đang nhìn nàng, Dư Thanh Yểu đành phải làm theo lời hắn nói, nghiêng người chui vào trong tấm chăn lụa mềm mại kia. Nàng căng thẳng tới tột cùng, tấm lưng mảnh khảnh run lên bần bật, tiếng hít thở dồn dập muốn giấu cũng không giấu được.
Đúng vào lúc này, tay Lý Sách đè trên vai nàng, giọng nói đã sắp dán chặt bên tai: “Ta rất đáng sợ sao?”
Dư Thanh Yểu lập tức rụt cổ lại.
Nhưng không phải vì nàng sợ người tên Lý Sách này, mà là sợ chuyện kia.
Tuy rằng phu thê “chung giường” là chuyện hiển nhiên hai năm rõ mười, nhưng khi còn bé nàng từng trông thấy hình ảnh quá khó coi, vì thế trong lòng vẫn luôn sợ hãi. Huống chi đời trước nàng cũng chưa từng trải qua tình cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-phong-cham-minh-nguyet/3398813/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.