Dư Thanh Yểu gặp ác mộng cả đêm.
Mồ hôi lạnh thấm ướt chăn mỏng, khắp người đều cảm thấy ớn lạnh.
Nàng duỗi tay kéo tấm rèm giường, rồi lại yếu ớt xốc lên.
“Tri Lam… Tri Lam…”
Cũng may Tri Lam lo lắng cho nàng nên vẫn luôn canh giữ trong phòng, dưới một ngọn đèn mờ lập lòe, nàng ấy đang cặm cụi may vá. Nghe thấy tiếng động, nàng ấy vội vàng buông khung thêu xuống, bước vài bước đến mép giường, nắm lấy bàn tay mềm mại đang vươn ra kia, một tay khác vén rèm giường lên. Thấy trên trán Dư Thanh Yểu lại đổ đầy mồ hôi lạnh, nàng ấy lo lắng nói: “Tiểu thư, nô tì ở đây, sao người lại gặp ác mộng rồi?”
Chỉ trong hai canh giờ này thôi, Dư Thanh Yểu đã giật mình tỉnh lại mấy lần, Tri Lam đau lòng không thôi, còn nghĩ xem có nên bớt chút thời gian lên chùa thắp hương, đuổi tà hay không.
Tiểu thư nhà nàng như vậy, e là đã chọc phải thứ gì không sạch sẽ rồi.
Lông mi Dư Thanh Yểu run rẩy, đôi mắt ướt dầm dề mở ra, nắm chặt tay Tri Lam.
“Tri Lam, ta sợ.”
Tri Lam quỳ gối tiến lên trước một bước, nàng ấy dựa vào thành giường, nhỏ giọng trấn an Dư Thanh Yểu: “Tiểu thư đừng sợ, bệ hạ đã cho phép rồi, Dư gia với Sở Vương sẽ không thể làm gì được người đâu…”
Thân làm nha hoàn, Tri Lam không được vào Phụng Thiên điện hầu hạ, thế nên nàng ấy cũng không biết chuyện đã xảy ra, chỉ là sau đó nghe người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-phong-cham-minh-nguyet/3398810/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.