Vé các chuyến bay về nước trong ba ngày tới đã bán hết, cộng thêm hoạt động ở Paris của An Nham còn chưa hoàn toàn xong xuôi, chờ xử lí hết thảy công việc trở về quốc nội, đã là một tuần sau khi An Lạc tỉnh lại.
An Nham vừa về nước liền trực tiếp chạy tới bệnh viện, chân anh trai bó một tầng thạch cao vừa dày vừa nặng, người đầy vết thương, biểu tình trên mặt ngược lại hết sức bình tĩnh, An Nham nhìn anh trai mình như vậy không kìm được một trận đau lòng, càng làm cho hắn khiếp sợ là… An Lạc cư nhiên mất trí nhớ! Anh không nhớ gì cả, cơ bản cả An Nham cũng chẳng nhận ra!
Nghe anh trai bình tĩnh hỏi: “Cậu tên là gì”, An Nham chỉ cảm thấy buồn như đưa đám, có chút uỷ khuất ngồi xuống mép giường, ngẩng đầu nhìn anh trai nói: “Anh à… Em là An Nham.”
An Lạc gật đầu một cái, bảo: “À, tôi nhớ rồi.”
An Nham kinh ngạc nhìn thạch cao trên đùi anh, có chút đau lòng, nhưng không có loại suy nghĩ điên cuồng hy vọng người bị đánh gãy chân là mình, “Hận không thể thay anh chịu đựng tất cả tổn thương” như An Trạch nói.
Quả nhiên, tình yêu sẽ khiến cả người tỉnh táo nhất mất đi lý trí.
Anh trai bây giờ đừng nói là đáp lại An Trạch, ngay cả diện mạo với họ tên của cậu ấy cũng chẳng nhớ, đến mình còn khó chịu như vậy, trong lòng An Trạch chắc càng không dễ chịu gì? An Nham trước kia vốn không coi trọng, lại càng không ủng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-pho-vo-tan/2368623/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.