Phòng của Quý Hoàng rất nhỏ nhưng cũng không đến nỗichật chội, vì bên trong gần như trống không.
Chiếc rèm cửa màu xanh, một chiếc giường đơn, mộtchiếc bàn, một chiếc ghế, một tủ sách, một tủ quẩn áo.
Giường và tủ rất cũ kỹ, có lẽ là của chủ nhà. Trêngiường rất sạch sẽ, ga giường màu trắng, chăn màu xanh dương được gấp rất gọngàng. Quý Hoàng là người thích sạch sẽ, vể điểm này Thái Hồng đã quan sát đượcở trường. Trong mấy lần gặp gỡ ngắn ngủi, cô đều thấy anh cầm giẻ lau bàn, đếnnỗi mấy cô lao công cố ý lờ luôn văn phòng của anh. Cái gọi là tủ sách kia chỉlà dùng gạch và ván gỗ dựng tạm nên, ván gỗ được sơn màu xanh lá, tạo cảm giácdung dị, mộc mạc. Trên bức tường trắng treo một bức ảnh gia đình, một người phụnữ mặt mày xanh xao ôm lấy ba cậu bé, cả nhà bốn người chẳng có ai nở nụ cười.Ánh mắt của người phụ nữ đó rất ấm áp, rất điềm tĩnh, bà hẳn là một người phụnữ xinh đẹp và có ý chí kiên cường. Bà gầy đến lạ, hai gò má hóp khiến hốc mắttrông càng sâu, áo quần rộng thùng thình... So với các vị giáo sư già của khoaTrung văn, sách của Quý Hoàng không phải là nhiều, nhưng cũng đến mấy trămquyển, trong đó một nửa là nguyên tác tiếng Anh. Thái Hồng lướt mắt nhìn, đềulà các đầu sách chuyên ngành không mua được trên thị trường, cũng chẳng biếtanh tìm đâu ra.
Thái Hồng ngồi trong phòng được năm phút, uống hết nửacốc cà phê, Thẩm Phi bỗng đi vào, nói: “Xin lỗi tôi quên mất tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-pho-hoang-vang/1932834/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.