Bầu không khí của bữa ăn khuya không đến nỗi quá ngộtngạt, móc mỉa nhau là chuyện thường ngày, họ đã quen rồi. Sau khi hát karaokehọ mới ra về, rồi chạm phải một nhóm người từ ngoài cửa bước vào. Người đi đầumặc com lê kẻ sọc, ôm hờ một cô gái có đôi mắt to, năm, sáu người theo sau, namcó nữ có, không biết là cấp dưới hay bạn bè.
Đông Lâm dừng bước, nheo mắt: “Anh!”
Đông Vũ cười, đáp: “Hát karaoke hả?”, rồi cúi đầu nhìnđồng hồ. “Trễ vậy rồi còn không về bệnh viện, liệu có bị y tá mắng không đấy?”
“Dẫn Thái Hồng ra ngoài chơi chút.” Đông Lâm liếc nhìnThái Hồng, phát hiện cô đang cắn chặt môi, mặt hầm hầm.
Mắt Đông Vũ lóe lên tia sáng, nhìn bộ dạng của haingười, vẻ vô cùng hứng thú: “Thế thì anh không làm phiền hai em nữa, vui chơithỏa thích nhé!”
Mọi người gật đầu chào nhau, nhóm người tiến vàotrong. Đột nhiên Thái Hồng gọi lớn: “Đông Vũ!”
Có bóng lưng ai đó khựng lại.
“Chuyển lời hỏi thăm của em đến Lợi Lợi.” Cô lạnh lùngnói.
Đông Vũ ngần ngừ một chút, rồi xoay người, tay vẫn ômvai cô gái kia, ánh mắt điềm tĩnh: “Được thôi!”
Vừa dứt lời đã có người mở cửa phòng hộ anh, cả nhómngười lũ lượt đi vào, hành lang chìm trong thinh lặng.
Đi theo Đông Lâm xuống bãi đỗ xe, cả đoạn đường TháiHồng luôn tức giận. Tuy nói con cháu nhà giàu đa số đều như vậy, nhưng hình ảnhchàng công tử Tô Đông Vũ chín chắn, phong độ trong lòng Thái Hồng đã sụp đổ tantành trong chốc lát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-pho-hoang-vang/1932829/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.