Chưa được hai ngày sau, việc thiếu mất mảnh ngọc trênngười Thái Hồng đã bị mẹ cô phát hiện.
Cũng trách cô khinh suất, cái nút vặn của máy nướcnóng lại trở chứng, nước nóng quá, cô không chịu nổi bèn ôm khăn tắm chạy từphòng tắm ra ngoài, suýt nữa đâm sầm vào người của Minh Châu, thế là bị bà bắtngay tại trận. Mảnh ngọc đó vốn được buộc trên một sợi dây đỏ rất to, phía saucó thắt một nút kết cát tường như ý, từ ngày mang nó Thái Hồng chưa bao giờtháo xuống.
“Ớ, Thái Hồng, ngọc của con đâu?” Minh Châu đưa taykéo cô lại, không dám tin vào mắt mình rằng mảnh ngọc đã mất rồi, còn dùng taymen theo vòng cổ cô sờ khắp lượt.
Vốn cô định bịa ra lý do gì đó lấp liếm qua ải, nhưngMinh Châu là người dễ lấp liếm sao? Mảnh ngọc đáng tiền như thế, bà nâng niu nótựa như sinh mạng của mình, nếu giấu mẹ cũng quá là không phải. Thế là cô dứtkhoát khai thật: “Ưm… con có chút việc gấp cần dùng tiền, nên mang nó đi bánrồi.”
“Con nói cái gì? Con – mang – nó – đi – bán – rồi?!!!”
Mặt Minh Châu lập tức tái mét, há hốc miệng nhìn côtrân trối, gương mặt phẫn nộ méo xệch hẳn đi, chỉ thiếu điều nhảy dựng lên. Bàtúm lấy Thái Hồng, đằng đằng sát khí hỏi: “Bán cho ai hả?”
“Bán cho… Thái Tiểu Huy.” Thái Hồng không khỏi rùngmình khi trông thấy nét mặt căm giận của mẹ, hai mắt bà trừng trừng bốc lửagiận, con ngươi như muốn bắn thẳng vào mặt cô, cô bất giác cuống quýt thụt lùivề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-pho-hoang-vang/1932772/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.