Edit: Mika
Lúc Ninh Vũ đối mặt với sự trầm lặng của mình thì A Sùng đang nghĩ về Phật.
Sư phụ từng nói chúng ta tu hành không phải tu công đức mà là lòng từ bi. Chúng ta niệm kinh, không phải là đọc câu chuyện về Phật học mà niệm để lục căn thanh tịnh. Chúng ta chắp tay cúi đầu không phải tự hạ thấp bản thân mà là kính sợ sinh linh. Và tin Phật không phải tin vào thần linh mà là tin vào nhân quả và báo ứng.
Những cái khác A Sùng chẳng tin gì hết, chỉ có câu nhân quả báo ứng kia là anh tin. Anh biết chị ba nói đúng, người trong giang hồ tối kỵ nhất là thật sự động lòng, huống hồ anh vốn là người không sạch sẽ gì, mặc dù trên tay không có mạng người nhưng suy cho cùng cũng bẩn, rửa không sạch.
Mẹ anh thua bởi chữ tình, ba anh thua vì chữ nghĩa, kết cục đều không viên mãn. Theo lời giải thích của chị ba và lẽ sống mà chị ba dạy cho anh, một mình một con đường đi tới cuối cùng là tốt nhất, tin người còn không bằng tin một con chó, từ những chuyện mà A Sùng đã trải qua, xem ra những lời này rất đúng.
Mọi chuyện đều có nhân quả, con người có báo ứng, A Sùng tin những lời này. Cho nên Ninh Vũ đi ngang qua cuộc đời anh thật ra chỉ là một nỗi muộn phiền.
Đây nhất định là một đêm không yên.
Ninh Vũ vẫn luôn hoảng hốt bồn chồn, cảm xúc rất tệ. Cậu cứ luôn nghĩ đây có phải là đêm cuối cùng mình có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-pho-cua-nhung-thien-than/1120049/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.