Dịch: Mika
Thật ra cũng đã từng thuyết phục bản thân, thuyết phục mình không nên để ý, nhớ nhung, thích một người nước ngoài, phức tạp, không nắm bắt được như thế.
Sau khi đi đôi AJ lớn hơn nửa size kia về Thượng Hải, Ninh Vũ đã tự đặt cho mình một kỳ hạn, chờ khi hình xăm vẽ trên vai, trên cổ biến mất sẽ quên A Sùng.
Vừa hay, sau khi về nước cậu gia nhập công ty Internet cực kỳ nổi tiếng kia với tư cách là một nhân viên mới không ngừng tiến tới, bắt đầu bận rộn xoay quanh cuộc sống trâu ngựa văn phòng (1).
Nóng lòng mưu cầu thăng tiến chức vụ, cũng chỉ có khi ngủ mơ, trong thời gian rảnh rỗi hiếm hoi lúc mệt mỏi, khi lướt bảng tin bạn bè thấy tin A Sùng bán đặc sản, tim cậu mới hơi loạn nhịp.
Sau đó sẽ thất thần, thoáng nghĩ tới bài “Một bước xa xôi”, thoáng nghĩ tới bãi cát dưới ánh nắng, nhớ đến bài “Ngày nắng” “Thất lý hương” của Châu Kiệt Luân từng nghe ngày hôm đó, nhớ đến bàn tay A Sùng.
Hết thất thần rồi cậu sẽ hít thở sâu, mặc niệm với mình một lần: Phải làm việc thôi, đừng nhớ tới nữa.
Công ty lớn, nhịp độ công việc nhanh, tình người cũng lạnh nhạt. Cường độ công việc trong ngành này của cậu rất cao, nhìn đường chân tóc của nhiều đồng nghiệp mà phải thổn thức không thôi. Chuyện này khiến Ninh Vũ nghĩ đến câu nói của một người bạn sau khi nhận offer của công ty: Là cơ hội tốt, đáng tiếc là lấy mạng đổi lấy tiền.
Chờ từ từ quen với tiết tấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-pho-cua-nhung-thien-than/1120038/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.