Trong một con đường mòn quanh co khúc khuỷa hơn 10 người đan gian nan tiến bước.
Những người này đều mặc quân phục của Thánh an vương quốc, chỉ có 2 người đi đầu, một tu sĩ xinh đẹp cao dong mặc trường bào màu trắng, người còn lại làm nhiệm vụ dẫn đường là một ông già, bộ quần áo mặc trên người cũ kĩ rách nát, râu tóc cũng đã bạc.
Đi trong đoạn đường gập ghềnh một hồi lâu, Ngã nhĩ hoa rốt cục nhịn không được hỏi: "Lão nhân gia, ngài xác định là phí trước chứ?"
Ông già sợ hãi gật đầu, khom người nói: "Vâng, thưa nữ tu sĩ đại nhân! Con đường này tôi rất quen thuộc, không hề sai. Chỉ cần đi về phía trước thêm một đoạn nữa là tới."
Ngã nhĩ hoa mang theo thuộc hạ đi theo ông lão, gian nan tiến lên từng bước một, rốt cục, sau khi bọn họ đi ra con đường mòn, phía trước chính là thành Ngõa khắc đặc kiên cố, bất quá trạng thái của nó không hề có chút phòng bị, xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Thành ngõa khắc đặc được thiết kế dựa lưng vào núi, trong ấn tượng của những người bình thường thì thành Ngõa khắc đặc nguy nga khổng lồ như một ngọn núi, không ai có thể đi qua ngọn núi để tiến vào thành, thế nhưng Ngã nhĩ hoa lại làm được. Ở trước mặt hắn, là một khu dân cư nghèo với các đống rác lớn, đường rất khó đi, lại bị rác che khuất, có rất ít người nhìn ra được.
Thảo nào quân đội của Đức lý vương quốc không hề chú ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-nu-tu-dao-vien/3248997/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.