Ngôn Hà bước ra khỏi phòng làm việc của boss, gương mặt lạnh lùng, trở lại chỗ ngồi, bắt đầu cất máy tính xách tay, headphone thậm chí là cả một miếng socola ăn dở vào trong túi.
Ngải Lâm cùng phòng làm việc ngẩng đầu lên nhìn cô: “Ơ, không phải còn 1 tiếng nữa mới tan làm sao?”
Ngôn Hà nhếch khóe miệng với cô ấy, ý tứ sâu xa, đáp lại: “Đối với mình thì đã tan làm rồi.”
Ngải Lâm: “Tan, tan cái đầu cậu, đừng nói với mình cậu bị đuổi việc nhé?”
Động tác của Ngôn Hà dừng lại, cúi đầu im lặng hai giây, sau đó lại nhếch miệng với cô bạn: “Mình đi trước, trong ngăn kéo còn một ít bánh quy, cho cậu đấy.”
Dứt lời cô khoác chiếc túi to đùng của mình lên vai, đi thẳng ra ngoài cửa, để lại Ngải Lâm – người vừa tỉnh dậy sau một thoáng sững sờ đang vội gọi lại.
“Khốn kiếp, cậu bị đuổi việc thật sao! Ngôn Hà!!!”
Ngôn Hà khoái trá bước vào trong thang máy rồi ấn tầng 1. Khóe miệng cô nhoẻn miệng cười đắc ý cho tới khi điện thoại trong tay reo lên.
Nụ cười trên miệng từ từ biến mất, ngón tay khẽ cử động, chậm chạp ấn nút nghe, rồi lại chậm chạp đặt bên tai, nhắm mắt lại.
“Tôi đã trở về.”
Thời tiết đã hơi lạnh, từng con gió lạnh của mùa đông luồn qua ngón tay cô.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói đã trở nên hơi xa lạ, lộ ra chút trầm khàn và lạnh lùng giao giới giữa người trưởng thành cùng với một thiếu niên. Ngôn Hà khẽ hít vào một hơi.
Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-nien-qua-han/420887/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.