Dịch: mafia777
Hóa ra là như vậy.
Trong lòng Hàn Nghệ đã đoán ra bảy tám phần.
Chuyện này rất đơn giản, cũng không khó đoán. Nếu như ngày đó Dương Phi Tuyết nhìn thấy Hàn Nghệ cùng một chỗ với Hùng Đệ, như vậy nhất định sẽ sinh ra nghi vấn, chỉ cần phái người đến Mai thôn thoáng tìm hiểu một chút là được. Dù sao Mai thôn cũng chỉ lớn như vậy, hơn nữa vóc người của hắn cũng khá cao, rất nhanh là biết hắn là ai rồi.
Thế nhưng Hàn Nghệ thấy lông mày của Dương Phi Tuyết giương lên, tựa như đang dương dương tự đắc, thầm nghĩ, xem ra nàng khá là hưởng thụ việc bố trí cục diện tìm ra ta, đã như vậy, nếu ta biểu hiện quá lãnh đạm, chẳng phải sẽ quét mất sự hứng thú của nàng sao, đây không phải là hành động sáng suốt. Ta hẳn là nên giả vờ ra vẻ cực kỳ kinh ngạc mới tốt, liền nói: "Cái gì? Chuyện này... chuyện này làm sao có khả năng, làm sao cô lại ở đó được?"
Một pha kinh ngạc bất chợt này, dù là ngôi sao điện ảnh cũng không thể hơn hắn.
Quả nhiên, Dương Phi Tuyết nhẹ nở nụ cười: "Có câu là, trí giả ngàn lo, tất có chỗ lỡ."
Cô cười rồi, vậy là quá dễ nói chuyện rồi.
Tiếp theo nàng liền đem đầu đuôi sự tình nói cho Hàn Nghệ.
Nguyên lai ngày đó sau khi Dương lão phu nhân hồi phủ xong, trong lòng phiền muộn, lại cảm thấy Hùng Đệ phụ mẫu đều mất, lẻ loi hiu quạnh, vô cùng đáng thương, lòng sinh đồng tình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-nien-nhan-roi-o-duong-trieu/3122343/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.