Dịch: mafia777
Tiêu Vân không phải một người phụ nữ hiền lành, có lẽ nàng đúng là không có cái thiên phú này, tuy nhiên nàng rất muốn làm một người phụ nữ hiền lành, đồng thời thay đổi hành động, và không ngừng tiến bộ.
Vừa nãy vẫn là một cái phòng khách hỗn độn, đã được nàng dọn dẹp sạch sẽ, có thể nói không một hạt bụi, lại gọi Tiểu Dã và Hùng Đệ về phòng ngủ, bởi bọn hai đứa bọn họ uống cũng không nhiều, chỉ gọi một lát là tỉnh, sau đó nhắm mắt bước về phòng. Nếu không phải là Tiêu Vân chạy trước giúp bọn họ, có lẽ bọn họ đã dùng đầu để húc đổ cửa rồi.
Tuy nhiên nàng cũng không đánh thức Hàn Nghệ bọn họ. Mà đem chăn nhẹ từ trong nhà ra đắp lên người bọn họ. Sau đó, nàng một mình đi quanh phòng một vòng, nhẹ nhàng vỗ về những kí ức khắc trên những đồ gia dụng.
Lúc trên lầu bước xuống, đôi vai nàng đã nhiều thêm một gói lớn, rất nặng, nhưng trong đó không phải là kim ngân châu báu, mà là một cây đàn đã vỡ. Nàng bước nhẹ đến bên Hàn Nghệ, ngồi bên cạnh hắn, ngưng mắt nhìn hắn đang ngủ say, không đến một lát, nàng khóc như mưa.
Có người từng nói, trong cuộc đời một người sẽ rơi rất nhiều nước mắt, tuy nhiên nước mắt lúc ly biệt là nhiều nhất, có thể sống mãi bên nhau có thể là một giấc mộng đơn thuần nhất của loài người.
Một lúc lâu, Tiêu Vân bỗng nhiên đứng lên, lau nước mắt ở trên mặt, bước ra trước cửa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-nien-nhan-roi-o-duong-trieu/3122062/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.