"Không dám, không dám.Tại hạ chẳng qua là nói bừa, thật khiến hai vị chê cười rồi."
Hàn Nghệ chắp tay nói.
Trịnh Thiện Hành cười ha hả nói: "Nếu như vậy cũng xem như là nói bừa, ta đây ngược lại hi vọng ngươi có thể để ta chê cười thêm mấy phen."
Hàn Nghệ chỉ cười không nói gì thêm.
Đây đương nhiên không phải là nói bừa, hắn ở hậu thế cũng thường xuyên làm việc thiện. Mặc dù lúc nhỏ hắn đã quen nhìn sự ấm lạnh của thế gian, nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn luôn tin tưởng chân lý 'Nhân chi sơ tính bản thiện'. Những lời này đều là kinh nghiệm đúc kết cho những gì đã trải qua.
Trịnh Thiện Hành thấy tuổi của Hàn Nghệ không lớn lắm, lại có giác ngộ cỡ này, thật sự không thể tin nổi, đột nhiên hỏi: "Hàn tiểu ca, ngươi thật sự xuất thân nông dân sao?"
Hàn Nghệ gật đầu nói: "Thiên chân vạn xác, ta chính là nhân sĩ ở Mai thôn Dương Châu."
"Mai thôn?"
Trịnh Thiện Hành dường như chưa từng nghe qua, lại hỏi: "Vậy không biết Hàn tiểu ca bái danh sư ở đâu vậy?"
Y vẫn không thể tin được một nông dân lại có tư tưởng và giác ngộ đến mức này, cho rằng Hàn Nghệ chắc chắn đã bái được danh sư.
Nếu ta có được vận khí tốt như các ngươi, vậy thì tốt quá rồi. Hàn Nghệ nói: "Thật ra có một vị danh sư từ nhỏ đã dạy bảo ta rất chu đáo."
Trịnh Thiện Hành vội hỏi: "Có thể cho tại hạ biết là ai không, ta thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-nien-nhan-roi-o-duong-trieu/3122020/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.