Dương Mông Hạo nói như vậy thì chắc chắn không thể sai được rồi.
Thôi Tập Nhận? Không trùng hợp như vậy chứ!
Hàn Nghệ lập tức cứng họng không biết nói gì.
"Vậy…Vậy thì thế nào?"
Tiểu Dã không sợ chút nào, còn kích động nói: "Tiểu Béo…Tiểu Béo đâu có làm hại Oánh Oánh, còn…Còn giúp Thôi Oánh Oánh nuôi Đại Thố và Nhị Thố lớn như vậy. Gã ta sao có thể…Ức hiếp Tiểu Béo như vậy được…Đúng là không ra gì."
Dương Mông Hạo gãi đầu nói: "Ngươi không biết đó thôi! Thôi đại ca rất yêu thương Oánh Oánh, đừng nói là các ngươi, mà chỉ e chúng ta cũng không dám tìm Thôi Oánh Oánh đi chơi ý chứ. Ngày thường nếu gặp nhau, nhiều nhất chỉ là hàn huyên vài câu thôi chứ đâu dám nói nhiều. Tiểu Béo, sao ngươi lại quen Thôi Oánh Oánh vậy?"
Hùng Đệ rơi lệ, không nói gì.
Hàn Nghệ thở dài, nói: "Bây giờ những điều này đâu còn quan trọng nữa."
"Cũng đúng!"
Dương Mông Hạo gật đầu, nói: "Tiểu Béo! Ta khuyên ngươi đừng đến tìm Thôi Oánh Oánh nữa. Thôi đại ca có thể tha cho ngươi lần này, cũng đã là may mắn lớn lắm rồi. Nếu như chọc giận đến Thôi đại ca, thì ngay cả cha ta cũng không bảo vệ được ngươi đâu"
"Ừm! Ta biết rồi!"
Hùng Mệ méo miệng, gật đầu, nói: "Ta đi tắm rửa cho Đại Thố, Nhị Thố đã."
Nói xong, y cúi đầu, dẫn theo hai con thỏ vào trong nhà.
Tiểu Dã tức giận nhìn Dương Mông Hạo nói: "Ai…Ai thèm cha ngưoi giúp."
Cậu ta mấy ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-nien-nhan-roi-o-duong-trieu/3122009/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.