"Đại ca, đại ca, trên sân khấu nhiều tiền quá, đệ nhặt được rất nhiều tiền."
Hùng Đệ bước nhanh trên chiếc cầu thang gỗ nhỏ vọt xuống. Thấy trên tay nó đang cầm một đống tiền lớn, kích động hô to.
Dương Phi Tuyết nhìn đống tiền đó, lại liếc nhìn Hàn Nghệ
Hàn Nghệ mặt già đỏ lên. Xem ra phải dạy cho Tiểu Béo biết đạo lý tiền tài không được để lộ ra ngoài. Ho nhẹ một tiếng nói: "Tiểu Béo, bình thường đại ca dạy đệ thế nào? Nhặt được của rơi, phải trả cho người mất, đệ mau đi xem một chút, tiền này là của ai đánh rơi, rồi đem trả lại cho họ."
Hàn đại ca dạy ta đạo lý này lúc nào! Huynh ấy chẳng phải thường nói có lợi mà không chiếm thì là vương bát đản sao? Hùng Đệ ngây thơ chớp mắt, lại cảm thấy Hàn Nghệ nói rất có lý, nói: "Ồ, đệ bây giờ đi hỏi liền."
Tiểu Dã cũng cảm thấy nên như thế, nói: "Tiểu Béo, đệ đi cùng huynh."
Hai người cầm tiền đang chuẩn bị đi ra cửa.
Không phải chứ! Đi thật à? Hai đứa các ngươi đúng là bại gia. Ta thật vất vả mới kiếm lại một chút tổn thất, các ngươi lại đem đi trả lại. Đúng là tức chết ta rồ. Hàn Nghệ lén liếc nhìn Dương Phi Tuyết, chỉ thấy Dương Phi Tuyết cười mà không nói, ánh mắt như đang nói, xem ngươi làm thế nào.
Không có cách nào, ở phương diện tiền tài, đôi lúc kẻ có ngạo khí cũng phải mềm dẻo một chút. Hàn Nghệ vội gọi lại Hùng Đệ: "Chờ...chờ chút. Hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-nien-nhan-roi-o-duong-trieu/3121955/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.