"Tiểu muội muội, muội tên là gì?"
"Hồi công tử, muội tên Thảo Nhi."
"Thảo Nhi? Ồ, tên hay, tên hay, muội đang làm gì?"
"Muội bưng trà rót nước."
"Hả? Chậc chậc, không hổ là Hoa Nguyệt Lâu, ngay cả người bưng trà rót nước mà cũng đẹp như vậy.
"Công tử nói đùa."
"Ta rất nghiêm túc, chỉ với dáng vẻ của tiểu muội muội, còn đẹp hơn phân nửa cô nương của Phượng Phi Lâu ra, muội có hứng thú đến Phượng Phi Lâu của ta không, ta nhất định đẩy muội lên vai chính. À, muội hẳn là nghe nói qua kịch nói nhỉ, Tinh Tinh tiếp theo sẽ là muội đấy."
"Muội làm sao diễn được."
"Ta nói muội được, thì muội được, ta bảo đảm với muội, nếu muội đến Phượng Phi Lâu ta, trong ba năm, nhất định nổi khắp Trường An."
Hàn Nghệ vừa đi lên lầu, vừa tán gẫu với tiểu cô nương bên cạnh, vẻ mặt giống như một tên lừa gạt đang đội lốt săn ngôi sao vậy.
Thật sự là ba câu không xa được nghề chính mà!
Lên đến lầu hai, khi đi lên lầu ba, vừa hay ở khúc rẽ chợt thấy một nữ tử từ trên lầu đi xuống, một thân áo đơn giản màu lục, đi đường tựa như gió thổi cành liễu, lụa trắng che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt đẹp, nhưng đã đủ rồi, chỉ thấy đôi mắt đẹp của nàng duyên dáng, như ngậm nước thu, trong lúc vô ý đã tràn ngập quyến rũ, cho dù không nhìn thấy mặt cũng đã là thiên kiều bá mị rồi.
"Thảo Nhi bái kiến Khuynh Thành tỷ tỷ."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-nien-nhan-roi-o-duong-trieu/2417097/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.