Câu nói này đến thực sự là quá đột nhiên, Hàn Nghệ cũng choáng váng, mở to hai mắt nhìn Tiêu Vô Y, trong lòng đột nhiên bốc lên một cảm giác quái dị, nàng không phải là cố ý muốn chỉnh ta chứ.
Tiêu Vô Y nhin chăm chu Hàn Nghệ, ánh mắt mông lung, nói: "Từ sau khi chia tay, ta thật sự cực kỳ sợ sệt, cung cực kỳ hối hận. Sợ sệt sẽ không còn được gặp lại chàng, nếu chàng chẳng may có cái gì bất ngờ, trời đất mênh mông, ta biết đi nơi đâu tìm chàng. Nếu như lại cho ta một cơ hội, ta sẽ không để cho chàng tới Trường An, hoặc là ta sẽ theo chàng cùng đi. Chàng biết không, khi ta nghe nói chàng nói xấu thê tử của mình với mọi người, kỳ thực ta cao hứng vô cùng, bởi vì chàng đã xem ta là thê tử của chàng. Ta muốn làm thê tử chân chính của chàng, ta không muốn lại trải qua một lần hối hận như vậy nữa."
Nàng không giống với nữ tử bình thường, cho tới nay đều là như vậy, yêu chính là yêu, hận chính là hận, muốn đánh liền đánh. Cái gì giả vờ lập dị, giả vờ rụt rè, giống như nữ chính trong phim thần tượng, dây da dây dưa, lo lắng này, lo lắng kia, vậy thì không phải là Tiêu Vô Y rồi. Ta yêu chàng, chàng cung yêu ta, vì lẽ đó ta muốn làm thê tử chàng, chính là đơn giản như vậy. Hàn Nghệ nghe thấy thế cực kỳ cảm động, nói: "Thế nhưng. . . nhưng ta bây giờ đang đi trên một con đường không có lối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-nien-nhan-roi-o-duong-trieu/2416976/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.