"Chuyện gì thế?"
"Ai ui, hình như lại có người té xỉu."
"Là ai?"
"Hình như là Tiểu Mông."
"Hả? Có phải là bị nghẹn cái gì không."
Mọi người nhao nhao đứng lên, nhìn về phía hàng ghế đầu.
Hàn Nghệ cũng vội vàng đi tới, đẩy đám người ra, cúi đầu nhìn xuống, thì sợ tới mức cả kinh. Chỉ thấy Dương Mông Hạo nằm dưới đất với một tư thế kỳ dị, miệng thì mở to ra, cả gương mặt cười tới bất động. Hàn Nghệ suýt chút bật cười, nhưng bây giờ không phải lúc vui sướng khi người gặp họa, hắn nhanh chóng cúi người xuống, thăm dò hơi thở, lại đặt tay lên ngực trái gã. Thấy mọi thứ đều tốt, trong lòng khẽ thở phào, lại thấy cái biểu cảm trên mặt gã, thầm nghĩ, tiểu tử này không phải là do cười quá kịch liệt, làm cho đại não bị thiếu dưỡng khí đó chứ.
Nhanh chóng đặt Dương Mông Hạo nằm ngang, lại cởi áo khoác của mình ra, lót dưới hai chân Dương Mông Hạo.
Đúng lúc này, lại nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng xôn xao.
"Sư Quái ca!"
"Lư huynh, huynh trở về khi nào vậy?"
"Sư Quái, tiểu tử ngươi rốt cuộc đã quay về rồi."
Lư Sư Quái? Hàn Nghệ hơi kinh hãi, nhưng ngẫm lại, mấy tiểu tử các ngươi, bây giờ Tiểu Mông sống chết chưa rõ, các ngươi vui như vậy thật sự tốt à.
Một lát sau, chỉ thấy hai người đi đến, một người trong đó chính là Trịnh Thiện Hành, mà bên cạnh y còn có một nam tử có vẻ tang thương, thân hình hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-nien-nhan-roi-o-duong-trieu/2416963/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.