Sau khi từ tửu lầu đi ra, Hàn Nghệ liền quay về hậu viện. Lúc này tuy vở kịch đã bắt đầu diễn, nhưng các nàng Mộng Nhi đều đã rất thành thạo, không cần hắn ở bên cạnh trông chừng từng giây từng phút.
Nhưng vừa mới đến hậu viện, Đông Hạo đã đi tới, nói: "Ân công, có người tìm ngài."
"Ai vậy?"
"Là một đứa bé."
"Đứa bé á."
Sau khi đi vào trong viện, thì thấy có một đứa bé ở trong đó.
Đông Hạo nói: "Vị này chính là đông chủ của Phượng Phi Lâu chúng ta."
Đứa bé kia nhìn Hàn Nghệ, nói: "Huynh chính là Hàn Nghệ à?"
"Đúng vậy."
Hàn Nghệ nhìn đứa bé kia với vẻ mặt tò mò.
Đứa bé tiến tới, đưa một đồng tiền qua, nói: "Có người bảo đệ đưa đồng tiền này cho huynh."
Hàn Nghệ cầm đồng tiền, cười thầm, cuối cùng cô cũng đến tìm ta rồi.
Đứa bé kia sau khi đưa đồng tiền cho Hàn Nghệ thì rời đi.
Đông Hạo tiến lại gần, hỏi: "Ân công, đây là ai gửi vậy?
"Một người bạn cũ, ta ra ngoài một lát."
Hàn Nghệ ra khỏi hậu viện, đi đến một rừng cây phía sau, nhìn ngó chung quanh, có vẻ hơi khó chịu, nói: "Ra đây đi, ta phải bỏ thời gian ngủ trưa ra đấy."
Vừa dứt lời, chỉ thấy sau một thân cây đi ra một bóng dáng xinh đẹp, mặt che lụa trắng, hai đầu lông mày lộ ra một vẻ u oán.
Chính là Cố Khuynh Thành.
Hàn Nghệ liếc con ngươi nhìn, hết sức oán khí nói: "Ta còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-nien-nhan-roi-o-duong-trieu/2416828/chuong-348.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.