Dịch: mafia777
***
Vẻ mặt Hàn Nghệ đồng cảm, loại cảm giác này thật giống như khi Tào Tháo nói với Lưu Bị cái câu 'Anh hùng trong thiên hạ chỉ có Quân và Tháo thôi'! Nhưng Nguyên Mẫu Đơn lại quăng cho hắn một vẻ mặt lãnh đạm, cứ đứng đó, tà áo nhẹ tung bay.
"Có ý gì?" Hàn Nghệ nghi hoặc hỏi.
Nguyên Mẫu Đơn mím môi cười, nói: "Ta cũng không thấy đây là sự ăn ý của người thông minh."
Nữ tử này thật đúng là khác thường, rất tự biết mình, good job. Hàn Nghệ thở dài, nói: "Tuy lời có chút miễn cưỡng, nhưng cô cũng không cần phải xem nhẹ mình, năng lực kinh doanh của cô hoàn toàn không có vấn đề gì."
Nguyên Mẫu Đơn trợn mắt nhìn Hàn Nghệ, nói: "Ta nghĩ là ngươi hiểu lầm, ta nói không phải là ta, mà là ngươi."
Hàn Nghệ trừng mắt nói: "Cô đây là công kích nhân sinh."
Nguyên Mẫu Đơn trợn trắng mắt nói: "Ngươi có biết phía sau quan bào của ngươi có chữ gì hay không?"
Có hả? Phía sau còn có chữ hả? Hình như ta đâu có thấy. Hàn Nghệ tò mò hỏi: "Chữ gì?"
Nguyên Mẫu Đơn vươn ngón tay ngọc, chấm một chút nước trà, viết lên bàn một chữ.
Hàn Nghệ hít mạnh một hơi: "Chữ 'Nhân'? Nhân hòa à?" ( 人)
Nguyên Mẫu Đơn trợn trắng mắt nói: "Là chữ 'Tù'." ( 囚)
"!"
Cái này cũng không khó hiểu, mọi người đều biết đây là có ý gì.
Phải châm chọc ta như vậy sao. Hàn Nghệ đã minh bạch ý của nàng, khó chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-nien-nhan-roi-o-duong-trieu/2416803/chuong-360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.