Tào Tú quả thật không nhìn ra Hàn Nghệ đang nói thật hay nói giả.
Theo bà ta thấy, nguyên nhân duy nhất Hàn Nghệ không hợp tác với bà ta chính là vì muốn đối phó với Hoa Nguyệt Lâu. Vì thế thái độ của Hàn Nghệ làm cho bà ta rất bất an.
Nhưng bà ta cũng không có cách nào, chỉ có thể để Hàn Nghệ mang theo Cố Khuynh Thành rời đi.
Bà ta quả thật không dám công khai vết sẹo trên mặt Cố Khuynh Thành, hơn nữa giữa nàng ta và Cố Khuynh Thành cũng không có bất kỳ khê ước nào.
"Giả mẫu, dù nói thế nào, thì Khuynh Thành cũng hết sức cảm kích ân tài bồi của bà."
Cố Khuynh Thành đi tới trước mặt Tào Tú, nhẹ nhàng thi lễ, hết sức thành khẩn nói.
"Đây chính là sự cảm kích của ngươi sao?"
Tào Tú lạnh lùng nói.
Cố Khuynh Thành nói: "Mấy năm nay, ta cũng đã kiếm vê cho giả mẫu không ít tiền. Nếu như lúc này ta không đi, thì không lâu sau cũng sẽ bị giả mẫu đưa ra khỏi Trường An. Ta cũng phải có tính toán cho riêng mình."
Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Được rồi được rồi, Tào tỷ, không phải chỉ là một Cố Khuynh Thành thôi sao. Với thủ đoạn của Tào Tỷ, tạo ra bao nhiêu Cố Khuynh Thành mà chẳng được."
Tào Tú liếc nhìn Hàn Nghệ, thầm nghĩ, hắn mặc dù không đồng ý, nhưng cũng không từ chối, lúc này không thích hợp để trở mặt với hắn, hừ nói: "Khuynh Thành giống như con gái ta vậy. Hiện giờ bị ngươi băt đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-nien-nhan-roi-o-duong-trieu/2416743/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.