Xưa giờ mọi người vẫn hay nói, hoàng đế là người đứng trên pháp luật.
Thật ra xét từ bản chất, hoàng đế không phải đứng trên pháp luật, mà là quyền lực.
Kỳ thực pháp luật cũng là một loại quyền lực, vì thế đây chỉ có thể nói là cuộc tranh giành quyền lực, chứ không phải là cuộc tranh chấp giữa người và pháp luật.
Như vậy phàm là dính đến tranh giành quyền lực, pháp luật sẽ có vẻ không còn quá quan trọng như vậy nữa.
Lý Trị không lên tiếng, nói cách khác là cam chịu.
Hiện giờ sự khát khao quyền lực của y đã tới cực hạn rồi. Bởi vì một hoàng đế mà không có quyền lực thì sẽ hết sức xấu hổ. Chỉ cần có thể đoạt lại ngự sử đài,
thì cho dù là hãm hại trung lương cũng sẽ không tiếc. Hơn nữa Trương Minh cũng không tính là trung lương gì, gã chỉ là một con cờ trong tay Trưởng Tôn Vô Kỵ mà thôi.
Tranh giành giữa các phe phái đều tàn khốc như vậy, huống chi là tranh giành giữa quân và thần.
Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Nếu sự tình phát triển theo hướng không thể giải quyết theo cách hòa bình, vậy thì số người bị liên lụy quả thật không thể tưởng tượng được.
Ra khỏi hoàng cung, Trịnh Thiện Hành liền vội vàng nói với Hàn Nghệ: "Hàn tiểu ca, ngươi... "
Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Đi về rồi nói."
Trịnh Thiện Hành nhìn xung quanh, gật gật đầu.
Đám người đi xe ngựa về tiệm thuốc của Lư Sư Quái.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-nien-nhan-roi-o-duong-trieu/2416737/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.