Nói lẹ đi cha nội!
Chuyện nhỏ như cục kẹo, có cần phải thế sao?
Các đại thần trong điện đều cảm thấy sốt ruột vì Hàn Nghệ, trong lòng lại trách móc đến Trương Minh, người ta một câu đều không có nói, ngươi đã đoạt nói trước người ta rồi, ngươi đây không phải là cho Hoàng thượng cơ hội mượn đề tài nói chuyện của mình sao.
Nhưng hiện tại ai cũng không dám lên tiếng nữa, lúc này mà mở miệng, nói không chừng sẽ khiến Lý Trị cảm thấy, ngươi chính là cái tên đang ngăn cản Hàn Nghệ góp lời đấy.
Thật sự là gấp đến độ thắt cả ruột vào rồi.
Hàn Nghệ thấy hỏa hậu cũng không kém bao nhiêu nữa, ít nhất không còn ai dám ỷ lớn bắt nạt nhỏ, đe dọa hắn nữa, thì mới mở miệng nói: "Khởi bẩm bệ hạ, vừa rồi Trương Trung thừa nói lệnh giới nghiêm vào ban đêm này có từ xưa, vậy thì xin thứ cho vi thần cả gan hỏi một câu, có từ xưa đến tột cùng có thể đại biểu cho cái gì, có năng lực thuyết minh điều gì?"
Một Đại học sĩ dạt dào đạo mạo lập tức đáp lại: "Đã có từ xưa, hơn nữa còn truyền lưu đến nay, tức là chứng minh nó hợp lý, bằng không vì sao các triều đại thay đổi mà đều tôn sùng lệnh giới nghiêm vào ban đêm này."
Hàn Nghệ mở miệng, hắn tự nhiên biết là sẽ có người đi ra phản đối, tóm lại, Hàn Nghệ đứng ở chỗ này nghị luận quốc gia đại sự, chính là một loại làm nhục đối với đám quý tộc bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-nien-nhan-roi-o-duong-trieu/2416724/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.