"A!"
Tiêu Vô Y không khỏi yêu kiều rên rỉ một tiếng, nàng đang chìm đắm ở trong khoái lạc, tuy bất giác đau đớn, nhưng vẫn cảm thấy lâng lâng khó hiểu, càng cảm thấy ủy khuất, hai mắt lưng tròng nhìn Hàn Nghệ, đương nhiên, mặc dù là ánh mắt đáng thương, cũng vẫn như cũ ẩn ẩn mang theo ba phần sát khí.
Hàn Nghệ thấy hai má ửng hồng của nàng, đôi mắt như thu thủy, hơi thở hổn hển, làm sao còn trách được nàng, thầm nghĩ, lớn lên xinh đẹp chính là ưu thế nha, thật không biết là ông trời phái ta đến áp chế nàng, hay là ông trời phái nàng đến tra tấn ta đây, không khỏi nói: "Có đau hay không, ta giúp nàng xoa nhé."
Bất giác liền vươn tay đặt lên người Tiêu Vô Y, tại thời khắc này hắn thật sự thấy xót, nhưng vừa xoa xoa, chỉ cảm thấy co dãn mười phần, khiến cho nhu tình chợt giảm, dục vọng lại thẳng tắp bay lên.
Tiêu Vô Y vốn là thấy vẻ mặt quan tâm của hắn, cũng không có phòng vệ, mãi đến khi bàn tay kia đặt trên người nàng, mới phản ứng lại, vội vàng một tay hất bàn tay to đang tác quái kia của Hàn Nghệ ra, cáu giận nói: "Chàng chỉ biết ức hiếp ta."
Hàn Nghệ tức giận nói: "Ta ức hiếp nàng? Nàng cũng không ngẫm lại xem vừa rồi tư thế kia của nàng là gì, nàng làm nữ vương, khinh ta làm thái giám à?"
Thái giám? Tiêu Vô Y đương nhiên không có khả năng nhục nhã Hàn Nghệ như vậy, động tác kia thật đúng là trùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-nien-nhan-roi-o-duong-trieu/2416703/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.