Mị Ảnh ngủ tỉnh, đầu chếch đi, hốt hoảng.
Giản Phàm đã trở về, ngồi ở bên cạnh y, cười yếu ớt nhìn qua y.
“Trở về lúc nào?”
“Được một thời gian ngắn.”
“Ta ngủ thật lâu?”
“Một phút đồng hồ thôi.” Thay y bưng chén cơm, “Mau ăn, nếu không dùng bữa thì lạnh mất.”
“Ngươi vừa mới đi làm cái gì đấy?” Có lẽ là đầu quá mức đau đớn, Mị Ảnh cũng không cự tuyệt ý tốt của Giản Phàm, thuận theo ăn vài miếng cơm.
“Dò đường, tìm vị trí [Hồng tuyền].” Sau khi nói xong, hắn theo trong ngực lấy một chuỗi hình cầu màu đỏ gì đó. “Cho ngươi.”
Mị Ảnh lúc đầu có chút quen mắt, nhìn một hồi sau, mới nghĩ ra danh tự thứ này.
Nghe nói mứt quả rất ngọt nị.
Trên mặt không có gì ba động, liếc qua, đem ánh mắt thu hồi nhìn lên chuỗi mứt quả trước mặt, “Ta không ăn đồ ngọt.”
Giản Phàm ngơ ngác một chút, thì thào,“Ta nghĩ ngươi thích ăn cái này.”
Đột nhiên, Mị Ảnh trong nội tâm có một cỗ cảm xúc kỳ dị, trong miệng không tự giác thốt ra: “Đến tột cùng ngươi mua là để cho ai?” Lời vừa nói ra khỏi miệng, mình lại càng hoảng sợ, không rõ nói ra lời này là dụng ý gì.
Mà Giản Phàm thì là sửng sốt, kinh ngạc.
“Ngươi cho là ta chưa nói đi.” Vội vàng bối rối, Mị Ảnh ném ra những lời này.
Bới mấy ngụm cơm trắng, liên tục ăn mấy món ăn, xong y đặt chén xuống. “Ăn no rồi.”
“Này ──” Nắm mứt quả trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-ngoc-an-he-liet-mi-anh/3133500/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.