“Ngươi quá chậm.” Mị Ảnh cũng không trả lời vấn đề của hắn, đưa lưng về phía Giản Phàm nói vài chữ, thần sắc lạnh lùng.
Thở dài một hơi, Giản Phàm đến gần y, tay chạm qua thân thể của y.
“Thực xin lỗi, ta có chút bận.”
Mị Ảnh hừ lạnh một câu, bỏ qua tay của hắn, tự mình đi lên phía trước.
Giản Phàm cước bộ nhanh hơn, cùng y sóng vai đi tới.
“Ta cùng Trình Dịch kia rốt cuộc có bao nhiêu phần giống nhau?”
“Hai người các ngươi rất giống nhau.”
“Rốt cuộc giống nhiều như như nào?” Khẩu khí mang chút ít tức giận.
“Vì chuyện vừa rồi sinh khí? Hắn không phải cố ý.” Giản Phàm tránh né, chỉ giản lược dùng câu chữ hỏi qua.
“Giản Phàm, thành thật nói cho ta biết!”
Mị Ảnh nghe thấy Giản Phàm lại thở dài, sau nửa ngày qua đi lại không nói chuyện.
Mị Ảnh kiên nhẫn dần dần hầu như không còn.
Đợi đã lâu, lại đổi được một câu của hắn: “Ngươi đến tột cùng hy vọng ta nói cái gì?”
“Ngươi ──”
“Chỉ cần là ngươi hy vọng nghe thấy, ta đều nguyện ý nói ra khỏi miệng.”
Mị Ảnh lời dừng ở bên miệng.
Thứ y mong muốn nghe thấy, Giản Phàm chẳng lẽ còn không rõ, không rõ ràng?
Có ai không hy vọng mình ở trên đời là độc nhất vô nhị? Bị người ta coi như một người khác, ngay từ đầu tuy tân kỳ, nhưng lâu, số lần nhiều hơn, thay thế vào đó chỉ là không kiên nhẫn cùng tâm tình táo bạo.
Nhưng mà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-ngoc-an-he-liet-mi-anh/3133485/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.