Tư Niên nán lại núi Võ Đang thêm 2 ngày, bấm tay tính toán, khoảng cách quẻ tượng cho thấy thời gian chỉ còn ba ngày cuối cùng. Quẻ Vô Hoài Tử bói ra trăm ngàn năm qua chưa từng sai, nói cách khác, hoặc là hắn muốn gặp người kia, hoặc là ở lại nơi này 3 ngày tiếp theo, nhất cử định càn khôn*.
*Nhất cử định càn không: Mọi thứ được thực hiện trong một hành động, vấn đề được giải quyết trong một lần.
Càng nghĩ, vẫn là vị anh Chương kia là người trong diện tình nghi.
Nhưng đối phương đã bị chính mình xóa đi trí nhớ, hẳn là ngẫu nhiên gặp trên máy bay cũng đã quên, Tư Niên vui vẻ nhàn hạ liền gác chuyện này sang một bên và tập trung vào việc riêng của mình.
Hắn lần này tới núi Võ Đang, một là tìm chút dược liệu luyện đan, hai là vì Ô Kim Bàn Long lò.
Ô Kim Bàn Long lò nhỏ hơn so với lò đan bình thường, nhưng nó vẫn quá to, bất tiện mang theo. Mà là một cái bảo khí, nó vốn có thể tự do biến to nhỏ, nhưng gặp trục trặc nguyên nhân ở chỗ pháp lực của Tiểu Kim Long bị xói mòn.
Nói ngắn gọn, Ô Kim Bàn Long lò hiện tại trông có vẻ như là một cái lò luyện đan hoàn chỉnh, nhưng phần đáy của nó đã bị rò rỉ, và không thể giữ lại được gì. Việc Tư Niên phải làmlà tìm kiếm linh thổ rồi đam nó gia cố.
Linh thổ cũng không khó tìm, khó chính là lúc nặn phôi đất sau luyện hóa, Tiểu Kim Long rất chống cự đối với việc này.
"Ngươi lại muốn dán thứ ta đã nôn ra lên trên mặt sao?" Tiêu Kim Long vặn người hét lớn, vẻ mặt kháng cự.
Tư Niên nghiền một đống hỗn độn bùn đất, ngước mắt, nhướng mày: "Ta không cho ngươi ăn nữa thì tốt rồi."
"Ta không cần!!!"
"Câm miệng."
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tư Niên lại ném một nắm hải trân châu vào đống bùn đất, mỹ danh gọi là --- bột trân châu.
Tiểu Kim Long rất sợ hắn lại bỏ thêm cái gì vào, vội vàng hỏi: "Ngươi có biết bột trân châu cùng hải trân châu không cùng một loại trân châu không?"
"Ta biết nha." Tư Niên giọng điệu nhẹ nhàng, bưng lên cháo đưa tới trước mặt Tiểu Kim Long, ngón tay nhẹ gõ vành bát, trêu đùa hỏi: "Ngươi không cảm thấy này rất giống mặt nạ tảo biển hả?"
Tiểu Kim Long: "....."
Muốn nôn ra.
(Truyện được edit duy nhất trên Wattpad Ổ Mèo Chanhttps://www.wattpad.com/user/Chan0507)
Bên kia, Kim Ngọc rốt cục vẫn gặp Đoạn Chương, một cách bất ngờ không đoán trước được.
Thật ra trong lòng Kim Ngọc hiểu được, Tư Niên không muốn gặp người nhà họ Đoàn, một là bởi vì hắn không để trong lòng ân tình năm đó; hai là bởi vì tuổi tác của Đoạn Chương. Nếu Tư Niên không gặp anh, đợi cho thời hạn đến, tự động có thể đem Đoạn Chương loại trừ là người mà quẻ nhân duyên chọn.
Kim Ngọc không dám xen vào việc của Tư Niên, lại càng không dám thay hắn quyết định việc gì, cho nên ứng phó Đoàn gia thật sự phiền phức, cũng chỉ có thể cố hết sức mà làm. Đoạn Chương muốn gặp anh ta, anh ta liền trì hoãn, nhưng không ngờ trên chợ đen đã sớm xảy ra chuyện nên anh ta phải chủ động đến cửa tìm người.
Sự việc là như thế này ---
Hoạt động kinh doanh tình báo của Kim Ngọc có một số mối liên hệ ở khắp mọi nơi, đặc biệt là ở chợ đen. Chợ đen là nơi có lượng hàng hóa, tin tức lưu thông mạnh, nằm ở phía nam thành phố, ít ai biết rằng Kim Ngọc là một trong những ông trùm đứng sau chợ đen.
Nhiều năm hư vậy, địa bàn Nam Khu bỏ trống, lại vàng thau lẫn lộn. Tư Niên bị nhốt ở Hạc Sơn, ngoài tầm tay với, vì vậy Kim Ngọc đã sử dụng chợ đen để bí mật kiểm soát luồng tin tức khắp quận phía nam nhằm duy trì sự cân bằng mong manh.
Hiện giờ, loại cân bằng này đã mơ hồ có xu hướng bị đánh vỡ. Kim Ngọc hiểu rằng ngay cả khi Tư Niên không xuống núi, nhóm lõ đại khác sẽ ra tay để chấn chỉnh khu vực phía nam. Vì vậy, anh ấy không thể thư giãn, không thể để bất cứ ai lợi dụng nó.
Nhưng cố tính chính lúc này, Nhưng tại thời điểm này, Công thương nghiệp Thịnh Quang của Đoạn gia đạt được hợp tác bí mật với Cục Quản lý Yêu quái, đem nước chợ đêm khuấy đảo. Đầu năm nay, mọi thứ đều cần đến tiền, để những con yêu quái bình thường có thể hòa nhập vào xã hội này và tuân theo các luật lệ và quy định tương ứng, cần phải cải tiến liên tục các thể chế khác nhau. Từ phòng đăng ký hộ khẩu cho đến đội điều tra đặc biệt, còn có việc xây dựng cơ sở hạ tầng của yêu giới trên toàn quốc, như sửa chữa và bảo dưỡng long mạch hàng ngày, ở đâu cũng cần tiền. Mà bởi vì đặc thù của những yêu quái, không thể tính hết khoản chi khổng lồ này.
Có tiền chính là vương đạo, Công Thương Nghiệp Thịnh Quang tài đại khí thô, dẫm một bước vào vũng nước đục Nam Khu. Điều này khiến sự cân bằng vốn đã bắt đầu lung lay bỗng trở nên tràn ngập nguy cơ.
Kim Ngọc rất muốn biết rốt cục Đoạn Chương có ý đồ gì, một nhân loại vọng tưởng ở xã hội yâu quái chiếm một chỗ đứng nhỏ nhoi sao? Không, anh hẳn không phải người cuồng vọng như vậy.
Vẫn là dựa trên việc báo ân?
Kim Ngọc không thể tránh được nữa, cũng đoán được đây là thủ đoạn của đối phương buộc họ phải xuất hiện, nhưng anh ta chỉ có thể phục tùng nó. Tin nhắn trả lời bên kia không nhanh không chậm, có vẻ như sau khi xác nhận hành trình, lại hẹn Kim Ngọc 3 ngày sau đến Lê Đình gặp mặt.
Kim Ngọc biết Lê Đình, đó là tổ trạch của Đoạn gia. Đoạn Chương thế nhưng lại thật sự mời anh ta đến tổ trạch. Cho nên Kim Ngọc suy nghĩ trước sau, vẫn là đem sự việc nói với Tư Niên một tiếng.
Nào biết Tư Niên sau khi nghe được phản ứng đầu tiên là: "Chính ngươi cẩn thận một chút, nếu chết ta sẽ không giúp ngươi báo thù."
Kim Ngọc:"..."
Tư Niên: "À đúng rồi, lúc trước ta tặng cho Đoàn gia một gốc lê, ngươi xem giúp ta còn hay không. Nếu còn, lấy về cho ta."
Kim Ngọc: "..."
Tư Niên: "Ngươi có ý kiến gì với ta."
Kim Ngọc: "Không có."
Kim Ngọc mạnh miệng tâm khổ cứ như vậy mà lên đường đào cây. Anh ta cũng không biết Tư Niên lấy cây về làm gì, có thể đem về trồng, cũng có thể làm củi đốt, hoặc là dùng luyện đan, ai dám hỏi đâu.
Đến nơi nhìn thấy rồi, trong vườn của Đoạn gia thật đúng có trồng cây lê, hơn nữa không chỉ một cây.
Tháng 5, những cây lê đua nhau nở hoa, có thể nhìn thấy đầy vườn là những cây lê trắng muốt. Cơn gió từ dưới mái hiên thổi nhẹ, những cánh hoa trắng muốt cuốn theo từng đợt rơi xuống, như mưa trong những giấc mộng xưa.
Một con mèo đen đang ngủ gật trên cây, cái đuôi lặng lẽ buông thõng, thỉnh thoảng lại nâng vuốt gẩy những bông hoa rơi trên mũi và má, móng vuốt sắc nhọn xuyên qua những cánh hoa trắng muốt kia, mang vẻ đẹp tàn nhẫn mà thuần khiết.
"Anh Kim?" Một khắc ngẩn ngơ, Kim Ngọc chậm lại vài bước. Anh ta vội vàng lấy lại tinh thần, nhanh chóng hoàn hồn đi theo cậu trai trẻ dẫn đường. Theo lời giới thiệu của người kia, cậu chính là đặc trợ xảo quyệt chôn 800 hố trong một câu.
Lại đi sâu vào, xuyên qua cổng vòm, lại có một cái sân, đây hẳn là nội viện nơi người nhà họ Đoạn ở. Nơi này không còn một sân cây lê, thay vào đó là một khu vườn lịch sự tao nhã với lối đi rải sỏi, rợp bóng cây và cái ao nhỏ.
Đoạn Chương ngồi dưới dù che nắng thật lớn cạnh hồ nước, mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu đen, cách ăn mặc giàn dị. Chẳng qua cái dù kia không giống với dù che nắng thông thường, nó là loại dù làm bằng giấy dầu nhưng lại to như cái đình.
Đúng vào lúc này, Kim Ngọc nghe thấy vài tiếng kêu kỳ quái, không khỏi nhìn sang, phát hiện trong cái ao mọc đầy hoa súng, vậy mà lại có hai con ngỗng trắng mập mạp đang bơi lội.
Một khu vườn tốt như vậy lại nuôi ngỗng, kẻ có tiền yêu thích cái gì thế này?
Phỉ nhổ thì phỉ nhổ, Kim Ngọc vẫn giữ nụ cười hoàn hảo nhất chào hỏi Đoạn Chương, mặc dù ông lớn Đoạn đây còn không thèm đứng dậy chào đón anh ta.
À.
Cái nết y hệt như Tư Niên.
Xem ra ông lớn đây nhất định chính là người trên quẻ bói, tôi chúc hai người trăm năm hảo hợp.
"Anh Đoạn có ý định phát triển ở Nam Khu à?" Kim Ngọc đi thẳng vào vấn đề.
"Tôi nói là vô tình thôi anh tin không?" Đoạn Chương hỏi lại.
Kim Ngọc cười, khẽ lắc đầu.
Đoạn Chương lúc này mới lộ ra một chút ân cần, tiện tay bưng ấm trà tử sa* trên bàn tròn lên, rót cho Kim Ngọc một tách trà nóng, nhưng lại hỏi một câu khiến Cận Dư sững sờ hồi lâu——
*Tử sa: một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ pha trà.
"Tôi muốn hỏi một chuyện, anh rốt cục là người của Vô Hoài Tử hay là người của hắn?"
Kim Ngọc không nghĩ tới sẽ có người hỏi anh ta vấn đề này, như một nhát dao cứa vào tim. Một câu hỏi như vậy quá sắc bén, Đoạn Chương với tư cách là người tiếp xúc với chuyện này chưa đầy một tháng, đã thăm dò ra điểm này, quả thật là kinh hãi.
Anh ta trong tiềm thức đem tách trà che đi nội tâm kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn đến Đoạn Chương tầm mắt, trong ánh mắt quá mức rõ ràng sắc bén kia nội tâm dường như không có chỗ trốn.
Dừng một chút, anh ta hỏi: "Anh Đoạn hiểu được bao nhiêu rồi?". Bạn đang đọc truyện tại ( trùmt ruуệИ.V N )
Đoạn Chương mỉm cười: "Tôi cái gì cũng không hiểu được, cho nên mới mời anh Kim đến đây để giải đáp nghi hoặc."
Kim Ngọc nháy mắt hiểu rõ, nhưng vẫn suy nghĩ một lát mới chậm rãi nói: "Vô Hoài Tử là chủ nhân của tôi. Vị trí ở Nam Khu là do chủ nhân tiến cử tôi đến nhận, hiện giờ chủ nân đã đi về cõi tiên, cậu nói tôi trung thành với chủ nhân cũng được, nói ta một lòng với hắn cũng vậy, cũng không có gì khác nhau."
"Mặc cho chủ nhân ngươi lại kéo hắn xuống?" Duẫn Chương hỏi lại.
"Chuyện không phải như thế." Kim Ngọc lắc đầu, tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Mọi người chỉ quen nhìn bề ngoài khi nhìn vấn đề. Chủ nhân là bảo vệ hắn, không phải hại hắn."
"Thật sao?"
"Việc này anh Đoạn về sau có thể tự mình hỏi hắn, tôi không tiện nhiều lời."
"Có thể nói cho tôi tên của hắn không?"
Kim Ngọc lộ vẻ do dự, tên của Tư Niên không phải là bí mật không thể nói ra, nhưng anh ta chỉ không biết nếu nói ra thì Tư Niên có tức giận hay không.
Bỗng nhiên Kim Ngọc có sáng kiến: "Đổi lại, tôi có thể đào cây lê ở sân trước mang đi không?"
"Cây lê?" Đoạn Chương nhướng mày, không biết trong hồ lô của anh ta có cái gì.
"Đúng vậy, coi như quà kỷ niệm, thế nào?" Kim ngọc chân thành kiến nghị.
Một gốc lê mà thôi, Đoạn Chương đương nhiên không có ý kiến gì, lập tức bảo đặc trợ sai người đi đào. Chỉ là hắn rất tò mò, Yêu giới chọn quà kỷ niệm thật là không giống người thường.
(Truyện được edit duy nhất trên Wattpad Ổ Mèo Chanhttps://www.wattpad.com/user/Chan0507)
Sau đó, cả hai đã có cuộc trao đổi chuyên sâu về vấn đề Nam Khu. Kim Ngọc cần xác định ý đồ của Đoạn Chương, Đoạn Chương cũng cần xác định Kim Ngọc thuộc về nơi nào. Sau vài trận lời qua tiếng lại, trong lòng bọn họ có lẽ đã có tính toán rồi.
Đoạn Chương quấy một trận lớn như vậy, một phần vì tư tâm của bản thân, một phần vì mong ước đơn giản của ông cụ.
"Tôi không quan tâm năm xưa ân nhân ra đi như thế nào, nhưng hiện tại, tôi muốn ân nhân vẻ vang trở lại." Ông lớn Đoạn nói như thế đó.
Kim Ngọc đại khái đã hiểu được ý muốn của Đoạn gia, trong lòng cơ bản hài lòng với chuyến đi này. Thoáng nhìn thấy trợ lý đặc biệt xuất hiện ở cửa sân, anh ta mỉm cười nhìn Đoạn Chương: "Cảm ơn anh Đoạn vì sự tiếp đãi hôm nay. Tôi có việc phải làm, sẽ không ở lại. Về phần câu hỏi vừa rồi - tên hắn là Tư Niên, Tư trong Hữu Ti, Niên trong lưu niên*, tôi hy vọng anh có thể nhớ kỹ."
*Tên của Tư Niên là 司年 pinyin sī nián, 有司的司 yǒusī (nghĩa là quan lại) de sī, 流年的年 liúnián (nghĩa là năm xưa) de nián.
Đoạn Chương vuốt cằm: "Nhất định."
Lời nói vừa dứt, Kim Ngọc đứng dậy chào tạm biệt. Chỉ là khi vừa bước ra khỏi cổng, anh ta đột nhiên dừng lại, quay đầu lại cười nói: "Tôi tin tưởng anh Đoạn sẽ sớm được gặp lại hắn, hy vọng hai người ở chung hòa thuận."