Edit: Tiểu Vân
“Ngủ ngon.” Diệp Trầm Tĩnh hồi phục tinh thần, sau khi nhẹ giọng đáp lại hắn, xoay người liền đi vào tiểu khu. thân ảnh thon gầy đơn bạc, có chút vội vàng bỏ trốn.
Diệp Trọng Tiêu lẳng lặng nhìn hướng cậu biến mất một lúc lâu rồi mới khởi động xe về nhà.
Giữa trưa ngày kế tiếp, Diệp Trầm Tĩnh đảm bảo mình nhất định sẽ ăn cơm thật tốt, từ chối cho Diệp Trọng Tiêu vào nhà. Diệp Trọng Tiêu lộ ra vẻ mặt bị tổn thương, nghĩ mình tối hôm qua lỗ mãn nên đã hù dọa em ấy, âm thầm trách cứ bản thân quá nóng lòng. Rơi vào đường cùng không thể làm gì khác hơn là lái xe đi về.
Kỳ thực, Diệp Trầm Tĩnh không cho hắn vào nhà mình, tuyệt đối không phải là bởi vì hắn hôn cậu, mà là, đêm qua cảm giác buồn nôn lại xuất hiện, ngày hôm nay cũng không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, cậu không muốn cho hắn biết, không thể làm gì khác hơn là đem hắn chận ở ngoài cửa.
Có lẽ là vì dạ dày không tốt, năm ấy lúc lên mười tuổi, cũng có trải qua một đoạn thời gian bởi vì dạ dày hư tổn mà thường nôn ói, khi đó cậu vẫn nhớ kỹ mình đã từng uống thuốc gì, mua uống một thời gian là ổn rồi. Nếu để cho người đàn ông kia biết được, nhất định sẽ kéo cậu tới bệnh viện lăn qua lăn lại một phen, cậu không thích bệnh viện, nơi đó, quá bi thương quá áp lực.
Tuy rằng rất không muốn ăn, nhưng là vì không để người đàn ông kia lo lắng, vẫn mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-minh/125191/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.